Đằng Nghiêu tự mình làm đăng ký vào ở. Sau khi đi vào phòng, anh ta mở to mắt: “Được lắm, điều kiện sống của mọi người tốt thật đấy! Chẳng trách mấy kẻ láu cá các cậu đều chạy đến nhờ cậy Ninh Mông!”
Trước đó, Đằng Nghiêu cũng lướt thấy một số miêu tả khung cảnh bên trong nhà xe ở trên diễn đàn, nhưng mà bình thường anh ta đã quen với công việc của đội cứu viện nên không có yêu cầu gì đối với điều kiện vật chất, bình thường dựng một cái lều bên cạnh vách đá cũng ngủ được, vậy nên cũng không quá để ý. Nhưng mà sau khi đi vào phòng, anh ta không khỏi cảm thán, mình làm việc nhiều năm như vậy, cũng tích cóp được một số tiền giống Hướng Dực, nhưng mà chưa có cơ hội để hưởng thụ.
Hướng Dực đi đến: “Nghịch Cảnh chính thức giải tán cũng tốt, các anh cũng không còn bị trói buộc, không bị hạn chế gì nữa. Đằng Nghiêu, tại sao Trọng Tắc lại gia nhập quân chính phủ?”
Đằng Nghiêu buồn bã nói: “Thật ra bọn họ cũng mời tôi, nhưng mà tôi không đi. Sau nhiệm vụ lần đó, tôi thực sự rất bối rối, rốt cuộc thế giới này tôn thờ giá trị quan như thế nào, không phải nên là mạng người quan trọng nhất sao? Tại sao mạng người lại chia thành ba bảy loại… Tôi không hiểu. Trọng Tắc cũng muốn thuyết phục tôi, nói tôi đi thì tương lai có thể có được một vị trí tốt, nhưng mà tôi thực sự không vượt qua được chính mình, có lẽ là ở tận thế quỷ quái này thì ở đâu cũng giống nhau. Nhưng mà ở cùng mọi người vẫn rất thoải mái, ít nhất là trong lòng thoải mái.”
Hướng Dực hoàn toàn có thể hiểu được sự bối rối của Đằng Nghiêu, hai người cùng nhau đi theo Nghịch Cảnh trải qua nhiều chuyện như vậy, cuối cùng lại rơi vào kết cục này, trong lòng ai cũng khó chịu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây