Ngay khi trong đầu cô lóe lên ý nghĩ xấu, người đàn ông trước mặt chậm rãi mở mắt ra, nhìn Ninh Mông, dường như đang cẩn thận nhận diện cô.
“Lục Tự, anh tỉnh rồi sao? Anh cảm thấy sao rồi?” Ninh Mông nhanh chóng hỏi.
Người trước mặt nhìn cô ta mấy giây, lắc nhẹ tay cô, rồi lại nhắm mắt, cũng không có phản ứng nào khác.
Mặc dù Lục Tự một câu cũng không nói, nhưng Ninh Mông cảm thấy ánh mắt anh ta trong mấy giây đó có sự thay đổi, rất rõ ràng anh ta đã nhận ra cô.
“Thẩm Ngôn, có thể phiền cô mang anh ta lên trên, nhờ Bạch Ngôn Tài giúp đỡ.” Ninh Mông quay đầu hỏi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây