Hứa Thu gật gật đầu, nói một cách rõ ràng cho Bạch Táp nghe: “Cô rất muốn biết, nhưng nếu như em không muốn thì có thể rời đi bất cứ lúc nào.”
Đôi mắt trong sạch của cô gái trẻ như hồ nước trong veo, cô luôn quang minh chính đại, thẳng thắn vô tư như thế này trước mặt đám trẻ.
Bạch Táp từ trên ghế nhảy xuống, khoác chiếc áo khoác hình con nhỏ đi ra ngoài.
Đi được một bước, hai bước, cậu bé vẫn không nghe thấy tiếng Hứa Thu gọi cậu bé lại, mãi cho đến khi tới cửa, Hứa Thu vẫn không nói gì.
Hứa Thu cứ như thế đưa mắt tiễn cậu ra khỏi phòng học, sau đó chưa đến hai giây, đôi tai lông tơ lại xuất hiện phía sau cửa lớp học.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây