Gương mặt Hứa Thu hơi đen lại:
“Ngại quá, dường như tôi cũng là sản phẩm tỳ vết tràn ngập tình cảm như anh nói. Anh thông minh như vậy nên cách xa đám người ngu ngốc như chúng tôi một chút, tránh cho bị lây bệnh.”
Chỉ cần đối phương không quấy rầy cuộc sống yên bình của cô thì tốt, cho nên nhanh chóng đánh mất hứng thú không cần thiết đối với cô đi, cô chỉ là người bình thường không có giá trị nghiên cứu.
“Nếu cô muốn tiếp tục sống bên đám trẻ này mà nói.” Ngôn Đông nói: “Cô luôn nhốt bọn họ lại, nuôi dưỡng ở một chỗ đến khi bọn họ chết, hay là tự cô rời đi, nếu không cô sẽ bị phát hiện.”
Ngôn Đông nói: “Không có tôi, cũng sẽ có người khác.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây