So với những người bình thường là người mù quáng, hàng hóa xinh đẹp giá trị càng cao, thường rơi vào vực sâu càng sâu hơn.
Nơi đó là thiên đường của người ti tiện, là địa ngục của kẻ yếu.
Ngôn Đông bất ngờ ngẩng đầu: “Vừa mới nói gì?”
“Không có gì… Vừa rồi tôi không nói gì cả.”
Anh ta nên quý trọng cuộc sống yên bình mình có được hiện giờ, anh ta may mắn hơn đứa bé kia nhiều, nhưng cho dù thế nào anh ta cũng chỉ là công cụ buôn bán những giấc mơ, đó là sự tồn tại của những người nào đó ở tầng cao cai trị những người bình thường.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây