Những giọt nước mắt to như hạt đậu lăn dài trên má, bà vừa khóc vừa cười, rút tay ra đánh Khương Bán mấy cái thật mạnh.
“Chẳng qua anh không muốn học ngoại ngữ nữa nên mới viện đủ thứ lý do lắt léo để qua mặt em đúng không…”
Khương Bán cười hì hì, mặc cho nắm đấm của bà đập lên vai mình, chẳng buồn né tránh.
“Nói là làm gương cho con cái, thì anh phải học ngoại ngữ cho đàng hoàng.”
Giọng Tư Văn Lan bắt đầu mang theo chút nũng nịu mềm mại.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây