Nhà Họ Khương Trong Ngõ Nhỏ

Chương 39:

Chương Trước Chương Tiếp

“Lần sau để con làm!”

Các món làm từ bột chính là sở trường của Khương Hướng Bắc, nghe vậy liền hăng hái giơ tay xin nhận nhiệm vụ.

Tiếc là lại bị ba người lớn trong nhà đồng loạt phớt lờ, ai nấy đều giả vờ không nghe thấy, chuyển ngay sang đề tài khác.

Khương Hướng Bắc cũng không nản, âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải khiến mấy người lớn nhìn mình bằng con mắt khác.

...

Ngày hai mươi ba tháng hai, trời mưa

Đầu xuân vừa đến, trong không khí đã có chút ấm áp, nhưng cũng là lúc cơn mưa đầu mùa lất phất kéo dài mãi không dứt.

Bên bờ ao đầy bùn lầy, chú Hổ đổ mẻ cá vừa cân xong vào gùi.

“Mai không đến nữa thật à?”

Hôm nay là ngày cuối cùng ba anh em nhà họ Khương đến đường Tô Gia bán cá.

Ở cùng đám nhỏ hơn một tháng, chú Hổ cũng có cảm tình.

Đừng nhìn chúng còn nhỏ tuổi, làm việc gọn gàng hơn khối người lớn.

Khương Hướng Bắc thì miệng mồm lanh lợi, ngày nào cũng gọi ông ông chú chú ngọt xớt, còn giúp kéo được không ít người buôn cá vào làng.

Gặp lúc sổ sách phức tạp, lại phải nhờ Khương Hướng Nam tính giúp.

“Vài hôm nữa tụi con đi học lại rồi.” Khương Hướng Nam cười đáp.

“Làm học sinh thì phải chăm học chứ, sau này còn nhiều cơ hội kiếm tiền.” Chú Hổ cười tươi.

Chính sách trên thay đổi xoành xoạch, giờ trong làng cũng đã công khai cho phép bán cá cho người dân.

Cán bộ sinh viên ở làng còn nói, không chừng tương lai từng hộ dân đều có thể vào thành phố làm ăn buôn bán.

“Chủ yếu là mẹ con đánh cũng đau lắm.” Khương Hướng Bắc rụt cổ: “Tụi con không dám không nghe lời.”

Chú Hổ cười phá lên.

Chắc đây mới là lý do thật!

“Thế tụi con định tiêu tiền kiếm được thế nào?” Chú Hổ lại hỏi.

Mấy đứa nhỏ này chắc chắn là kiếm được kha khá.

Nếu là mấy đứa con ông thì chắc sớm đem đổi hết thành quần áo với đồ ăn vặt rồi.

Còn bọn nhỏ nhà họ Khương thì giỏi chịu đựng, cứ nhìn lần nào mua cá cũng nhiều hơn lần trước là biết lần nào tụi nó cũng lời.

Tính sơ sơ đến hôm nay, chắc trong người tụi nhỏ cũng có thể gọi là “giắt lưng kha khá” rồi.

Khương Thành Quân cười hì hì ngốc nghếch:

“Chiều nay bọn con tới cửa hàng quốc doanh mua quần áo cho ông nội.”

Đây là mục tiêu ngay từ đầu, hôm nay cuối cùng cũng đến ngày thực hiện.

Khương Hướng Nam nghĩ nghĩ rồi khẽ lắc đầu: “Con thì muốn đổi ít phiếu sách, mua vài quyển tài liệu học tập.”

Học bá thì mãi mãi vẫn là học bá…

Khương Hướng Bắc thì đơn giản hơn nhiều, trước hết:

“Con muốn mua bột mì với thịt, hôm nay con làm bánh bao!”

Hôm nay chính là thời điểm thích hợp nhất để thể hiện tay nghề, Khương Hướng Bắc quyết tâm phải thể hiện thật tốt trước ba mẹ và ông nội.

Giờ phút này, cô thật sự là một cô bé mười bốn tuổi, háo hức muốn được người lớn khen ngợi.

Khương Hướng Nam liếc mắt nhìn em gái, ánh mắt dừng lại ở mái tóc lởm chởm như bị chó gặm mới mọc dài ra được một chút, sau đó là đôi mắt long lanh.

Cuối cùng vẫn không nỡ nói ra những lời khiến Khương Hướng Bắc tổn thương.

Bình thường mấy lời này luôn là đặc sản của mẹ Tư Văn Lan.

Mẻ cá cuối cùng được đổ vào hồ, ông chủ rất sảng khoái tính tiền cho mấy người.

Nghe nói hôm nay là ngày cuối họ làm, ông chủ còn đặc biệt tặng thêm một lưới tôm sông.

Không biết là tôm thu mua từ đâu, con nào cũng dài bằng ngón tay giữa, một đôi càng xanh dài loằng ngoằng cứ giãy giụa loạn xạ.

Khương Hướng Bắc nhớ hồi trước, mương và ao nước sau hẻm Tam Thuỷ cũng có tôm sông xanh như thế.

Chỉ là sau đó bị người ta lén bắt đến mức chẳng còn bóng dáng, chớ nói gì tới loại dài thế này.

“Đồ tốt đấy!”

Khương Hướng Bắc vui mừng khôn xiết.

“Đợi mấy đứa nghỉ hè quay lại, chú vẫn chờ.”

Ông chủ tiệm cá cười tươi tiễn bọn họ rời đi.

“Giờ tụi mình chia trước cho mỗi đứa một trăm đồng đi, để còn đi đổi phiếu, lát nữa về nhà rồi chia tiền tiếp.”

Trước tiên đếm ra mười tờ đại đoàn kết đưa cho Khương Thành Quân, Khương Hướng Nam chỉ nhận ba tờ, Khương Hướng Bắc nghĩ nghĩ cũng chỉ lấy hai tờ.

“Em biết chỗ đổi phiếu ở đâu rồi, cứ cất tiền trước đi.”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)