Khương Hướng Bắc từ nhỏ đã thấy ai cũng dùng giếng này, thỉnh thoảng hàng xóm cũng sang xin nước, nên thật sự không biết đây là giếng do nhà mình đào.
“Giếng nhà người ta đào đấy, chiếm lợi nhiều nhất cũng là bà rồi, có bản lĩnh thì bà ra đầu ngõ mà giặt đồ thử xem!”
Bà Ngô: “…”
Những chuyện khác bà Ngô còn có thể lớn tiếng cãi chày cãi cối, nhưng riêng chuyện cái giếng này thì bà chẳng thể nói được câu nào tử tế.
“Tôi… tôi tôi chỉ nói chơi thôi.”
“Chị dâu đừng giận, mẹ chồng em chỉ là người già hay lẫn một chút, chị đừng để bụng nhé.”
Chỉ khi động chạm đến lợi ích bản thân thì Thẩm Cầm mới chịu đứng ra làm người hòa giải nói vài câu dễ nghe.
Nếu thật sự chọc giận Khương Ái Quốc để ông không cho nhà họ dùng giếng nước nữa, thì chỉ việc gánh nước mỗi ngày cũng đủ mệt lử, huống hồ gì nhà họ còn phải giặt đồ để kiếm thêm thu nhập.
“Nếu không phải hôm nay là ngày Tết, thì chuyện này tôi còn muốn nói cho ra lẽ với mấy người đấy.”
So với bà Ngô, Lưu Xuân Phương còn ghét cái kiểu hai mặt của Thẩm Cầm hơn, trước mặt thì một kiểu, sau lưng lại một kiểu.
“Buổi tối em sẽ bảo ông Phùng dặn dò lại, sau này bà ấy nhất định sẽ không ăn nói linh tinh nữa đâu.”
Lưu Xuân Phương không thèm đôi co với hai người nữa, chỉ thu lại nét mặt giận dữ, quay sang hỏi Khương Hướng Bắc: “Ba mẹ con đâu rồi?”
“Họ đi họp tuyên dương cuối năm ạ.”
“Chị Văn Lan năm nay chắc được thưởng nhiều lắm nhỉ! Tôi nghe bác Hạ nói, nhà máy đã tuyên dương toàn xưởng từ trước Tết, còn dán thông báo ở bảng tin toàn thành phố Lạc Xuyên nữa đấy.”
Dạo gần đây Khương Hướng Bắc cùng các anh em dậy sớm về muộn, căn bản không hay biết chuyện gì, bây giờ mới nghe nói lần đầu.
“Mẹ con lợi hại thật đấy!”
“Mẹ con đúng là giỏi mà.”
Lưu Xuân Phương gật đầu đầy chân thành.
Là đại biểu phụ nữ của thành phố Lạc Xuyên, tên tuổi của Tư Văn Lan cũng được dán lên các áp phích trong hợp tác xã.
Lưu Xuân Phương cũng không rõ được tuyên dương toàn thành phố thì được thưởng bao nhiêu, nhưng nghe người ta nói có được danh hiệu này thì sau này chưa biết chừng sẽ được đề bạt làm phó xưởng trưởng.
Khương Hướng Bắc cười tít mắt.
“Con cũng giỏi nữa.”
Lưu Xuân Phương vỗ vỗ vai Khương Hướng Bắc: “Sau này con nhớ dẫn dắt Thải Hà nhà dì nhé, nó nghe lời con nhất đấy.”
Ở cùng một khu, dù bố mẹ có không cố ý so sánh, thì trong lòng cũng khó tránh khỏi sự so đo.
Lưu Xuân Phương nghe nói ba anh em nhà họ Khương lén đi buôn cá, ban đầu còn tưởng là trò trẻ con vớ vẩn.
Nếu không phải chồng bà tình cờ thấy tận mắt ở tiệm cá, thì ai mà tin ba đứa trẻ con lại đang thực sự làm “việc lớn”.
Chủ tiệm cá buột miệng kể, mấy đứa nhỏ đó chở cá tới lui, thu nhập sắp ngang với lương mấy tháng của một công nhân bình thường.
Mà con gái bà thì suốt ngày cắm mặt bắt châu chấu ngoài ruộng, hỏi ra mới biết cũng là mang đến cho Khương Hướng Bắc.
Nghĩ đến đây, Lưu Xuân Phương lập tức đến đón con về nhà.
Trước kia còn lo con gái đi theo Khương Hướng Bắc chạy nhảy khắp nơi, sợ tính nết bị ảnh hưởng thành ra quá hoạt bát, ai ngờ vừa mới đón con về thì nhà người ta đã bắt đầu làm ăn nghiêm túc rồi.
Sau Tết còn một tháng nữa, không trông mong kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng có thể theo chân chạy việc vặt cũng được rồi.
Chứ không lẽ vài năm nữa đến tuổi xem mắt rồi mà vẫn còn mặc đồ hoa lòe loẹt khắp người…
Lưu Xuân Phương liếc nhìn bộ đồ hoa của Hạ Thải Hà, dù nhìn bao nhiêu lần vẫn thấy… xấu!
Khu sinh hoạt của xưởng thép Lạc Xuyên.
“Úi chà, đây không phải là chiến sĩ thi đua của xưởng chúng ta, đồng chí Tư đây sao? Sao thế? Hôm này có việc gì mà rồng lại đến nhà tôm thế này?”
Vợ của xưởng trưởng xưởng thép Lạc Xuyên, Mạnh Hồng Anh mới vừa xách thùng đi múc nước, khoé mắt thấy có bóng người đi vào cổng khu tập thể. vừa ngẩng đầu nhìn lên đã nhận ra ngay là ai
Giang Chí Quốc chân trước vừa mới về, người nổi tiếng nhất nhà máy dạo gần đây chân sau đã đến.