“Nó đang ở sau nhà với mẹ tớ!”
“Bắc…”
Khương Hướng Nam xách thau từ bếp bước ra.
Đầu tiên là bị vẻ sặc sỡ của Hạ Thải Hà làm giật mình, sau đó mới khôi phục lại dáng vẻ lạnh nhạt thường ngày, mỉm cười chào hỏi:
“Thải Hà.”
“Anh Hướng Nam.”
Hạ Thải Hà chống cằm, ánh mắt rơi vào thau rau trong tay Khương Hướng Nam: “Tết nhất mà vẫn ăn rau muống à?”
Rau muống là loại rau được người Lạc Xuyên yêu thích hàng đầu.
Dùng để ăn với mì, trộn bún, nhúng lẩu, nấu canh, xào đều ngon. Hơn nữa trồng được cả dưới nước và trên cạn, nói chung là ở đâu cũng có.
“Thêm món rau thôi.” Khương Hướng Nam nói.
Sau vườn nhỏ nhà họ Khương, Khương Ái Quốc trồng một hàng rau sát bờ tường, gần đây cả nhà ăn gần như hằng ngày.
Khương Hướng Bắc nhận lấy thau rau, Hạ Thải Hà lập tức chủ động cầm một bó giúp cô nhặt.
“Cậu lại chọc bà già đó nữa rồi hả?”
Từ lúc Hạ Thải Hà vừa bước chân vào sân, ánh mắt đầy địch ý của bà Ngô đã gần như không thể lờ đi.
Đôi mắt xếch hình tam giác như rắn độc bám lấy người ta, môi thì mấp máy liên tục, chắc chắn lại đang lẩm bẩm những lời khó nghe.
Khương Hướng Bắc nhún vai, ngón tay siết mạnh làm thân rau muống phát ra tiếng rắc, rồi bị bẻ gãy làm đôi.
“Cậu nghĩ thử xem, một ngày bà ấy phải giặt mấy chục cái áo, trong đó có cả quần áo nhà mình, là cậu… cậu có vui không?”
Hạ Thải Hà há miệng thật to, rất khoa trương và lớn tiếng: “Ồ~~~”
“Hai con nhãi ranh vô tri, nếu như là ngày xưa sinh ra thì phải bị đem dìm vào bô tiểu cho chết đuối.”
Khương Hướng Bắc không nói tên ai, nhưng nhắc đến mấy chục cái áo là bà Ngô tự động đối chiếu rồi nổi điên, lập tức hét lên rồi ném phăng đống quần áo đang cầm xuống đất.
“Bà nói con nhãi nào hả?”
Cách đó vài bước, Lưu Xuân Phương đang dắt cháu nội thong thả tới, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt đầy châm biếm, vừa đi ngang giếng nước vừa hỏi lại:
“Bà vừa nói muốn dìm chết ai trong bô tiểu đấy?”
Thẩm Cầm thì ngồi một bên gặm hạt dưa, chẳng coi bà Ngô là người nhà, cứ như người ngoài ngồi xem trò vui.
“Cô quản trời quản đất, còn quản tôi nói gì nữa à?”
Bà Ngô tức đến mức đứng phắt dậy, một tay chống hông, một tay chỉ suýt chạm vào mặt Lưu Xuân Phương.
Trong sân có bốn hộ, người bà Ngô sợ chỉ có Khương Ái Quốc và Tư Văn Lan.
Một người là kiểu thật sự sẽ ra tay đánh người, một người thì mồm miệng sắc bén, bà Ngô từng thua thiệt vài lần nên giờ không dám gây sự với người nhà họ Khương nữa.
Lưu Xuân Phương hất tay bà ra:
“Tôi tất nhiên không quản bà nói gì, nhưng bà mở miệng ra là đòi dìm chết con gái, bà có tin tôi đi báo lên tổ dân phố, bắt bà đeo bảng diễu phố không?”
Bà Ngô khựng lại.
“Trường học bây giờ có dạy rồi đó, ai xúc phạm phụ nữ là phải đi cải tạo lao động.”
Khương Hướng Nam nói, tay vẫn đều đặn nhặt hành, không dừng một chút nào.
Khương Hướng Bắc cũng hùa theo anh trai: “Con có thể làm chứng, bà ấy không chỉ một lần xúc phạm phụ nữ và trẻ em.”
“Cháu cũng có thể làm chứng!” Hạ Thải Hà lập tức hưởng ứng.
“Các người nói bậy! Tôi khi nào xúc phạm phụ nữ hả, có bản lĩnh thì mang bằng chứng ra, không thì tôi kiện các người vu khống!”
Trò không bằng không chứng này bà Ngô chơi rất thuần thục.
Lưu Xuân Phương vốn chẳng có ý định làm lớn chuyện thật, chỉ muốn dằn mặt mồm miệng của bà già độc địa đó một chút.
“Bà già rồi mà miệng không có chút phúc đức, ngày ngày xài cái giếng mà ông Khương đào để kiếm tiền, quay đầu lại còn mắng cháu gái người ta, bà có tí lương tâm nào không?”
Cả khu hẻm Tam Thủy ít nhất có bốn năm trăm hộ dân, ai nấy đều trông cậy vào bốn cái giếng này mà sinh hoạt.
Trước khi nhà họ Khương chuyển tới, sân trước vốn không có giếng, mọi người trong sân cũng phải ra đầu ngõ lấy nước như bao nhà khác.
Sau này vì Tư Văn Lan đang mang thai Khương Hướng Nam, đi lấy nước bị trượt chân ngã, Khương Ái Quốc và Khương Bán mới quyết định đào một cái giếng trong sân.
Người làm giếng và cả máy móc đều là nhà họ Khương tự bỏ tiền thuê, tính ra thì cái giếng này vốn nên là tài sản riêng của họ.