Nhà Họ Khương Trong Ngõ Nhỏ

Chương 32:

Chương Trước Chương Tiếp

Cuối cùng... dứt khoát khóa luôn cửa bếp.

Tư Văn Lan và Khương Bán đều đang bận họp tổng kết cuối năm ở nhà máy, phải tới trưa mới về.

Từ sau lần bán sọt tre cho bà trạm trưởng kiếm được tiền, Khương Ái Quốc bắt đầu chủ động nghĩ cách kiếm tiền, mấy hôm nay toàn bận rộn làm mấy món đồ gỗ đem ra phố bán.

Toàn bộ chuyện vừa rồi ông đều chứng kiến, không những không ngăn cản, mà còn bình tĩnh ngồi yên như cột trụ trấn giữ cả sân.

Bà Ngô chỉ dám lầm bầm vài câu, giọng cũng không dám lớn.

“Mấy đứa tụi con mang cá về đó hả?”

“Là cá đầu to tự nhiên bắt ở hồ chứa nước đó ạ.”

Khương Hướng Bắc chớp mắt, ghé sát vào tai ông nội thì thầm: “Anh nói để mẹ mang mấy con đến tặng giám đốc nhà máy.”

Thật ra đây là chủ ý của Khương Hướng Bắc.

Dù gì cô cũng không phải trẻ con thật, trong chuyện đối nhân xử thế vẫn còn giữ lại một chút nhạy bén, nghĩ trước tính sau.

Cá đầu to, người Lạc Xuyên còn gọi là cá hoa.

Không phải của ngon vật lạ gì, nhưng vì thời gian nuôi dài, số lượng ít, bình thường ở cửa hàng cung cấp chỉ bán cá trắm và cá chép, có tiền chưa chắc đã mua được cá hoa.

“Các con nghĩ chu đáo hơn ông nhiều.”

Khương Ái Quốc đang làm một chiếc bàn trang điểm kiểu cũ rất tinh xảo.

Trên mỗi ngăn kéo đều được chạm khắc hoa văn, mép bàn thì được ông tỉ mỉ mài nhẵn bằng giấy nhám, mỗi công đoạn đều tốn thời gian và công sức.

“Ba đứa nghỉ chút đi, rửa rau chuẩn bị cho bữa tất niên tối nay, để ông đi mang đồ cho mẹ tụi con.”

Nếu định tặng thì phải chọn thứ tươi nhất, quý nhất. Khương Ái Quốc phủi sạch bụi trên quần, quay vào nhà xách một cái túi rồi ra đi.

Khương Hướng Bắc tiễn ông nội ra cổng rồi quay lại sân dọn dẹp đống dụng cụ.

Vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, cổng sân bỗng vang lên tiếng gọi ầm ĩ, từ xa vọng lại gần.

Giọng lanh lảnh xuyên qua tai như muốn đập vào thái dương của Khương Hướng Bắc.

“Khương Hướng Bắc!!”

“Cái con nhóc chết tiệt kia, la cái gì mà la! Muốn gọi hồn ai đấy hả?!”

Bà Ngô đang giặt đồ ở giếng bị dọa đến mức xà bông rơi tõm xuống mương nước.

Khương Hướng Bắc dụi mắt, ngay khoảnh khắc kế tiếp, bóng người mặc đồ hoa lòe loẹt đã nhào tới trước mặt cô, hai bím tóc cột hoa hồng phồng to nhún nhảy vô cùng sinh động.

“Thải Hà?”

Trên mặc áo sơ mi lòe loẹt, dưới mặc quần xám có hoa văn ở túi, cả tóc cũng cột bằng dây nhung màu hồng.

Đúng là một đóa mẫu đơn biết đi.

Hạ Thải Hà là bạn thân nhất của Khương Hướng Bắc, hai đứa ngang tuổi, tính cách đều hoạt bát cởi mở.

Điểm khác biệt lớn nhất giữa hai người là gu thẩm mỹ.

Một người đắm chìm trong thế giới đầy sắc màu, một người thì mặc rách cũng không thèm quan tâm.

Hạ Thải Hà đặc biệt thích những thứ màu sắc rực rỡ, may mà bây giờ chưa có trào lưu nhuộm tóc, chứ không Khương Hướng Bắc dám chắc cô ấy sẽ nhuộm đầu thành cầu vồng mất.

“Sao cậu lại về rồi?”

“Tặng cậu này!”

Trong tay cô ấy là một lọ thủy tinh trong suốt, bên trong đầy những con châu chấu vẫn đang phẩy cánh phành phạch, phần lớn đã chết, cánh và chân dính đầy trên thành lọ.

Khương Hướng Bắc: “…”

“Không phải cậu bảo muốn ăn châu chấu nướng à! Ngày mai tụi mình ra rừng tre nướng!”

Thấy Khương Hướng Bắc không nói gì, Hạ Thải Hà khó hiểu huých nhẹ khuỷu tay cô:

“Không muốn ăn nữa à? Tớ bắt mất hai ngày mới được từng này đấy!”

Chỉ vì một câu nói đùa vô tình, Hạ Thải Hà lại nhớ kỹ, vừa về quê đã lo bắt châu chấu.

“Cậu vội về chỉ để mang châu chấu cho tớ à?”

Khương Hướng Bắc ráng nuốt nước bọt mới hỏi được, trong lòng vừa cảm động lại vừa hơi rùng mình, đưa tay cầm lấy lọ châu chấu rồi đặt sang một bên.

“Về chơi mấy hôm thôi, không thể ở lại ăn Tết với chú tớ, nhà người ta cũng chẳng dư dả gì.”

Bây giờ nhà nào cũng nghèo, khách khứa có hiểu chuyện thì đi đâu cũng tự mang gạo theo, chỉ sợ làm phiền người khác.

“Bảo Hoa không về cùng à?”

Đứa con trai mới hơn hai tuổi của Hạ Quốc Hoa là Hạ Bảo Hoa luôn đi theo Hạ Thải Hà như hình với bóng, hai cô cháu đi đâu cũng quấn quýt.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)