Nhà Họ Khương Trong Ngõ Nhỏ

Chương 31:

Chương Trước Chương Tiếp

Lúc này ông lão đâu còn quan tâm gì đến chuyện giành mối làm ăn là không tử tế nữa, giận đến mức định đi tính sổ ngay lập tức.

Khương Hướng Bắc liếm môi, vốn muốn hỏi giá cá, nhưng cảm thấy thời điểm chưa thích hợp.

May là dân làng kéo đi hết, bên hồ cá vẫn còn hai người ở lại thu dọn.

Người đàn ông mặt vuông vừa hay là một trong số đó.

Khương Hướng Bắc lập tức tiến lại gần: “Đồng chí, cháu…”

“Cá ở làng chúng tôi nuôi, bất kể to nhỏ đều một đồng một cân, không chỉ có cá mà còn có cả tôm sông…”

Người đàn ông trung niên phấn chấn giới thiệu, trông có vẻ rất vui vẻ khi thấy hai bên sắp đánh nhau.

Cả làng họ phần lớn mang họ Tô, ngay cả vợ chồng trạm trưởng Tô cũng là người trong làng.

Mấy năm trước, công xã đường Tô Gia chuyên cung cấp cá cho vài cửa hàng thực phẩm. Cả làng sống dựa vào nghề nuôi cá để tích điểm công.

Mấy năm gần đây cấp trên nói gì mà “khoán hộ”, làng này được chọn làm điểm thí điểm, chuyển sang hình thức khoán gộp mấy hộ.

Trưởng thôn và ba hộ khác nhận khoán tám ao cá trong làng.

Ngoài việc cung cấp cá cho cửa hàng, họ còn bán cá cho mấy người buôn nhỏ từ nơi khác. Cả công xã, hộ nào khoán ao cũng đều làm vậy.

Thấy dân làng kiếm được tiền, trạm trưởng Tô cũng dứt khoát đào ruộng nhà mình thành ao nuôi cá.

Có điều Tô lão nhị lại không tử tế, lén lút đi đánh bắt cá trong hồ chứa nước, gần Tết mà đã vét sạch lưới cả hồ.

Không chỉ thế, Tô lão nhị còn tranh giành khách, đứng ngay đầu làng chặn hết mấy người buôn cá từ ngoài đến.

Việc này khiến dân làng rất bất mãn, chỉ chờ có cơ hội là xung đột xảy ra.

Và hôm nay, Khương Hướng Bắc đã giúp họ tạo ra cái cớ hoàn hảo.

“Cô bé, mai cứ đi theo đường lớn, rẽ vào là thấy làng bọn chú ngay.” Người đàn ông trung niên cười tươi rói.

Hai bên đều vui vẻ.

Đám người lớn thì có lý do gây chuyện, Khương Hướng Bắc thì tìm được nguồn cá rẻ hơn hai hào.

Lưới được thu xong, dân làng mang theo nông cụ tức giận kéo về trạm thu mua cá.

Khương Hướng Bắc đoán chắc anh trai và mọi người đã mua cá xong, nên liền men theo đường người đàn ông chỉ mà ra đường lớn.

Lúc nãy vòng vèo mất hai mươi phút mới đến, bây giờ quay ra chỉ mất đúng năm phút.

“Bắc!”

Đến dưới biển chỉ đường, Khương Hướng Nam quả nhiên đang đứng dưới bóng cây đợi.

“Vừa đi vừa nói chuyện.”

Khương Hướng Bắc xắn tay áo, chủ động đẩy xe tay.

“Ơ kìa! Đây chẳng phải là hai anh em Hướng Nam, Hướng Bắc vừa mới phát tài đó sao!”

Giao cá cho trạm cá xong, ba người xách ba con cá trắm hoa mệt mỏi trở về khu nhà.

Vừa bước vào cổng, câu nói đầy mỉa mai quen thuộc lại vang lên như thường lệ.

Bà già họ Ngô đang ngồi xổm trước giếng giặt đồ, hai bàn tay đen đúa khô quắt lạnh đỏ ửng vì nước, còn người nói mỉa thì ngồi trước cửa nhà nhấm nháp hạt dưa.

Gần Tết, cuối cùng Thẩm Cầm cũng tìm được cơ hội ăn hạt dưa.

Trước cửa nhà họ chất đầy vỏ hạt dưa, bị người ta giẫm lên rồi vẫn chẳng ai buồn quét.

Khương Hướng Bắc vốn không định phản ứng, nhưng khi vừa bước ngang qua giếng nước, lại nghe bà Ngô lạnh giọng lẩm bẩm:

“Con nhãi con, suốt ngày chạy rong ngoài đường như đàn ông.”

“Bà nói vui nhỉ, ai mà kiếm được nhiều bằng bà Ngô cơ chứ.”

Khương Hướng Bắc cười nhạt: “Giặt một cái áo được năm xu, bọn cháu cực khổ cả buổi cũng chỉ bằng bà giặt vài trăm cái thôi.”

“…”

Mùa hè nóng, mỗi ngày bà Ngô giặt được hai ba chục cái, ngồi lì bên giếng nửa ngày mới xong.

Dạo này trời lạnh, áo quần mang tới nhiều mà lại dày, chắc phải đến tối mới đứng thẳng lưng được.

“Bà Ngô giặt từ từ nhé.”

Khương Hướng Nam rất lễ phép, múc xong một thùng nước từ giếng rửa tay rửa mặt, xong xuôi liền xách luôn thùng nước nhà mình vào bếp.

Bà Ngô tiếc tiền mua thùng, nhà vẫn dùng cái thùng gỗ nặng trịch cũ rích, bình thường toàn xài nhờ thùng tôn của nhà họ Khương.

Khương Hướng Nam vừa xách thùng vào nhà, bà Ngô đã đứng dậy la lên:

“Sao lại mang thùng đi?”

Khương Hướng Nam như chẳng hề nghe thấy, không chỉ mang thùng vào, mà còn quay lại lấy luôn cái gáo nhựa mang vào bếp.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)