Mượn ánh sáng lờ mờ của buổi sớm, cô rẽ sang một con đường khác chạy đi.
Khương Hướng Bắc men theo bờ hồ tiếp tục đi, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thấy phía trước như có ánh lửa le lói.
Trông có vẻ gần, nhưng phải vòng qua bụi cỏ, nhảy qua mấy con mương, mất chừng mười phút thì trước mắt mới đột nhiên rộng mở.
Bảy tám cái ao cá, rộng gấp mấy lần ao cá sau trạm thu mua, hiện ra trước mắt.
Hai bó đuốc được cắm ở bức tường cạnh ao cá, khoảng hơn mười người đang tụ lại bên ao kéo lưới.
Tiếng cá vùng vẫy tạo ra âm thanh rất lớn, chỉ cần nhìn trận thế cũng thấy vượt xa ao cá của trạm thu mua.
Mắt Khương Hướng Bắc sáng rỡ, đi xuyên qua hai ao cá tiến lên.
“Cô bé từ đâu tới vậy?”
Một ông già tay cầm điếu cày đứng trước căn nhà cạnh ao cá khẽ gõ điếu, chậm rãi bước về phía Khương Hướng Bắc.
Hơn chục ánh mắt đồng loạt dồn về phía cô.
Trong lòng Khương Hướng Bắc thầm tính toán, hai phương án lướt qua đầu, cuối cùng cô vẫn chọn cách thành thật.
“Anh cháu đang mua cá ở trạm thu mua phía trước đường Tô Gia, cháu đi dạo loanh quanh, không ngờ lại tới đây.”
“Là chỗ vợ chồng ông Tô à?” Ông lão nhả ra làn khói, sắc mặt dịu đi chút ít, nhưng vẫn xua tay: “Vậy cháu mau quay về bên đó đi.”
Hiển nhiên là định đuổi cô đi.
“Cháu vừa cãi nhau với Tô lão nhị xong, chờ lát nữa mới quay lại.”
“Sao lại cãi nhau?”
“Rõ ràng cân là từng đó, vậy mà ông ta cứ nói nặng hơn mấy cân, định lợi dụng anh cháu là người dễ nói chuyện.”
Khương Hướng Bắc bực tức chống nạnh, khóe mắt không rời sắc mặt ông lão.
Ông lão nhíu mày, ánh mắt dần hiện vẻ không hài lòng.
Sự không hài lòng này không phải nhắm vào Khương Hướng Bắc, mà là nhắm vào nhà Tô lão nhị.
Bởi vì ngay sau đó, có người trong nhóm kéo lưới bên kia cười lạnh một tiếng: “Cái tên Tô lão nhị đó chuyên làm mất mặt dân làng mình.”
Những người khác cũng đồng loạt hùa theo, mắng chửi liên tiếp, hiển nhiên đây không phải lần đầu anh ta làm chuyện này.
Khương Hướng Bắc liền nhân cơ hội, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.
“Bọn cháu đâu có mua ít đâu, ngày nào cũng hai ba trăm cân mà vẫn bị lừa như vậy.”
“Bao nhiêu?” Ông lão hỏi, bỏ điếu cày ra khỏi miệng, hỏi lại lần nữa: “Cô bé vừa nói bao nhiêu cân?”
“Ba trăm cân.” Khương Hướng Bắc nói rõ ràng từng chữ.
Thấy vẻ mặt ông lão như đang cân nhắc điều gì đó, cô lại nói tiếp:
“Anh cháu nói lần này là lần cuối cùng mua ở trạm của ông Tô, sau này sẽ đi nơi khác tìm nguồn.”
“Không định mua ở nhà ông ấy nữa sao?”
“Không mua thì thôi, chẳng lẽ sống không được chắc?”
Khương Hướng Bắc nói xong liền như chợt thấy lưới cá, mắt sáng rỡ, bước lên vài bước: “Chú ơi, bên chú có bán cá không?”
“Bán chứ! Sao lại không bán!”
Một người đàn ông trung niên đầu đinh, người đầy cơ bắp, giọng sang sảng đáp ngay, nói xong liền giao lưới cho người phía sau.
“Ba, ba đừng quan tâm trạm trưởng Tô bên đó nghĩ gì nữa.”
Người đàn ông nhanh chóng bước tới bên ông lão, vẻ mặt đầy phẫn nộ: “Mấy năm nay ông ta giành hết mối làm ăn của làng mình thì thôi, còn cố tình chặn đường không cho người khác vào làng.”
“Trưởng thôn, lời của anh Hổ nói đúng đấy.”
“Lão ta lừa người trước, đừng trách dân làng mình cướp mối làm ăn của ổng.”
Những người khác cũng lên tiếng ủng hộ, vẻ bối rối trên mặt ông lão dần dần biến mất.
Khương Hướng Bắc nhân cơ hội đổ thêm dầu vào lửa: “Cháu vừa từ bên kia đến, thấy bờ ruộng bị đào vài cái rãnh, chắc là do bên họ đào để ngăn người qua phải không?”
“Rãnh?”
Người đàn ông trung niên kinh ngạc, mấy người khác cũng buông lưới trong tay chạy về phía cô chỉ.
Sắc mặt ông lão cũng trầm xuống.
“Ba! Mẹ kiếp, đào hẳn mấy cái rãnh, bảo sao năm nay hạn hán, ruộng nhà mình không có nước, hóa ra là tụi nó đào đứt mương nước.”
“Đồ khốn nạn!”
Ông lão lập tức nổi giận, trán nổi gân xanh, dẫn theo số dân làng còn lại đi kiểm tra.
Chẳng bao lâu sau, cả nhóm hùng hổ quay lại.
“Vài người đi lấy cuốc lấp mấy cái rãnh lại, những người còn lại cầm dụng cụ theo tôi tìm Tô lão nhị tính sổ!”