Người nuôi cá lén lút không phải là dân làng, mà chính là trạm trưởng trạm thu mua.
Ao cá nằm ngay sau trạm, cách đó vài chục mét chính là đập chứa nước đường Tô Gia.
Thật ra mọi người gọi “đường Tô Gia” chính là chỉ đập chứa nước ở đường Tô Gia.
Từ lời nói của những người mua cá có thể đoán được, phần lớn cá trong ao là do mấy người con trai của trạm trưởng lặn xuống hồ bắt được.
Chỉ một phần nhỏ trong đó là do họ tự nuôi.
Đúng là vì tiền mà không màng mạng sống.
“Ai mua cá thì qua bên này cân.”
Trạm trưởng sẽ vớt cá cho vào thau, sau đó mang vào trạm để cân tính tiền.
“Bên này một hào, bên này một hào hai.”
Hai thau cá không chênh lệch nhiều về kích cỡ, chỉ là loại một hào thì một số con đã bắt đầu trương bụng, rời nước là sẽ chết rất nhanh.
“Mình mua loại nào?”
Đứng trước hai thau cá, Khương Thành Quân lúng túng.
Khương Hướng Bắc kém môn tính toán, nên từ trong gùi lấy giấy bút đưa cho Khương Hướng Nam.
“Không cần.” Khương Hướng Nam xua tay, từ lúc trạm trưởng báo giá, trong đầu anh đã tính ra xong từ lâu:
“Mua một trăm bốn mươi cân, phần còn lại để sau tính.”
Mười tám đồng, vừa đủ để mua một trăm năm mươi cân, nhưng cá đâu như thóc gạo, đâu thể cân đúng được.
Còn lại bao nhiêu tiền thì tùy đó mà mua thêm.
Những người mua trước đều đeo gùi, phần lớn chọn cá chết giá một hào, người mua nhiều nhất cũng chỉ là hai ông cháu mua ba mươi cân.
Chờ mãi mới đến lượt ba người bọn họ.
“Một trăm bốn mươi cân cá loại một hào hai.”
Khương Hướng Bắc bước lên trực tiếp báo con số, rồi bày mười chiếc gùi đã buộc dính lại thành từng cặp ra.
“Một trăm bốn mươi cân?”
Chủ quán tưởng mình nghe nhầm, phải hỏi lại lần nữa.
Không nói một trăm bốn mươi cân là số lớn, mà lại do ba đứa nhóc miệng còn chưa mọc ria nói ra, trông thật chẳng đáng tin.
Lúc này, không cần nói thêm gì nữa, Khương Hướng Bắc rút tiền từ túi ra: “Tiền trao tay, giao hàng tận nơi, chẳng lẽ chú còn sợ tụi con chạy mất à?”
Người đàn ông trung niên cười ha hả, vỗ bụng một cái: “Cô bé nói chí lý, chỉ cần cháu có tiền thì muốn bao nhiêu chú cũng bán!”
Một trăm cân cá đâu phải chứa vừa một hai cái thau, con trai của trạm trưởng phải kéo cả lưới lớn ra ao mới gom đủ.
Khương Hướng Bắc tranh thủ thời gian múc nước vào các gùi đựng cá.
Qua lại mấy lượt, cá còn chưa mang về hết thì vợ của trạm trưởng đã để ý tới mấy chiếc gùi không rò nước.
“Cháu gái, mấy cái gùi này cháu mua ở đâu vậy? Lâu lắm rồi dì mới thấy có người đan mây tre khéo như vậy đấy.”
“Ông nội cháu là thợ mộc lâu năm, tự tay làm đấy ạ.” Khương Hướng Bắc đáp.
“Thế à...”
Vợ trạm trưởng càng nhìn càng thích, sờ đi sờ lại không nỡ buông tay: “Cháu về hỏi thử ông nội có bán không, nếu bán thì dì lấy hai mươi cái.”
Nhà bà toàn dùng thau nhựa để đựng cá, chỉ cần va vào chỗ nào là nứt, còn thau gỗ thì nặng, thau inox thì khỏi nghĩ.
So qua so lại, vẫn là gùi tre nhẹ, chắc, còn có cả nắp đậy.
Khương Hướng Bắc đảo mắt một vòng, rồi ho nhẹ: “Bên cháu chưa từng bán, cũng không biết gùi này giá bao nhiêu cả.”
“Dì không lừa cháu đâu, loại này chắc sáu hào một cái.”
Loại gùi bình thường chắc chắn không bán được giá này, nhưng gùi có thể đựng nước là hàng hiếm, lại còn đan hai lớp tre.
“Để cháu về hỏi ông nội đã.” Khương Hướng Bắc chỉ nói vậy.
“Được! Nếu ông nội cháu đồng ý bán, ngày mai cháu mang cho dì mười... hai mươi cái.”
Ban đầu bà ấy giơ mười ngón tay, dừng một chút lại đổi thành hai mươi.
Thấy vẻ mặt khó xử của Khương Hướng Bắc, bà lập tức rút từ túi ra hai đồng đưa tới.
“Coi như đặt cọc, cháu mang qua dì trả nốt.”
Khương Hướng Bắc giả vờ lưỡng lự rồi mới nhận tiền, miệng vẫn chưa dám hứa chắc: “Nếu ông nội cháu không làm được thì cháu nhất định sẽ trả lại tiền.”
“Được được, nhìn cháu là biết người tử tế rồi.”
Khương Hướng Bắc: “…”
Bà thật sự tin, nếu mình cầm tiền mà chạy, thì bà ấy chắc chắn không nhận ra nổi mình đâu.
Ngay cả giới tính còn nhận nhầm, bà đúng là mắt kém thật rồi.