Rất nhanh, Khương Hướng Bắc đã thấy người mang cá vào lúc nãy đang từ gian thứ ba đi ra.
Ông ta cẩn thận vuốt phẳng tờ tiền nhàu nhĩ trong tay, rồi cẩn thận nhét vào túi áo trong.
“Bên đó.” Khương Hướng Bắc nói.
Tiếng máy kêu rì rì vọng ra từ gian thứ ba, Khương Hướng Bắc vừa thò đầu vào, người bên trong đang bận ghi chép, chẳng ngẩng lên đã hỏi theo phản xạ:
“Có bao nhiêu cá?”
Khương Hướng Nam ho nhẹ một tiếng, bước vào trong.
“Chào đồng chí, tôi muốn hỏi, chỗ anh thu cá giá bao nhiêu một cân?”
“Cá chết một hào ba, cá sống một hào tám.”
Một loạt hồ cá xi măng chiếm nửa gian chòi, bên cạnh còn có máy bơm oxy kêu “tạch tạch” liên tục.
Cá sống bơi trong hồ, cá chết thì được đặt bên mép hồ.
“Có thể giao cá bất kỳ lúc nào không?” Khương Hướng Nam lại hỏi.
“Tốt nhất là buổi sáng, buổi chiều trời nóng, cá chết nhanh, thối rồi là chúng tôi không thu nữa.”
Lúc này người đàn ông mới nhận ra người hỏi là vài đứa trẻ nên liền bổ sung:
“Một con cũng thu, chú đảm bảo cân đủ cho mấy đứa.”
Hiển nhiên là từng có trẻ con đến bán cá, nên anh ta rất kiên nhẫn trả lời.
“Bao nhiêu cũng thu hết sao?”
“Dù là năm trăm cân, chỉ cần mấy đứa mang đến là tôi thu.”
Anh ta tất nhiên không tin nổi mấy đứa nhỏ này có thể lo được từng ấy cá, nhưng học sinh mang vài con cá đến đổi tiền tiêu vặt thì không hiếm.
Anh ta đâu ngờ rằng, Khương Hướng Bắc bọn họ hoàn toàn không định tự đi câu cá.
Ba người hỏi xong thì vui vẻ về nhà.
Về đến nhà thì Tư Văn Lan và Khương Bán mới rửa mặt xong, đang ăn sáng.
Thấy ba đứa về nhà với vẻ mặt phấn chấn, lại không nói lời nào mà chui vào phòng, Tư Văn Lan lắc đầu cười:
“Xem ra khí thế bừng bừng rồi đấy!”
“Chỉ cần là việc đàng hoàng thì được.” Khương Ái Quốc nói.
Người lớn trong nhà đều sẵn sàng để mấy đứa trẻ thử sức, miễn là không làm gì sai trái thì chẳng ai can thiệp.
Khương Hướng Bắc lấy giấy bút ra, đặt số tiền vốn mười tám đồng của ba người lên bàn.
“Ngày mai chúng ta mang tiền theo, sáng sớm đi thẳng đến đường Tô Gia.”
Khương Hướng Bắc đầy khí thế, lập tức bắt tay vào chuẩn bị. Khương Hướng Nam thì cẩn thận hơn nhiều, chỉ ra mấy vấn đề cần giải quyết ngay trước mắt.
Đi đến đường Tô Gia bằng cách nào?
Dùng gì để đựng cá mang về?
“Nếu xa quá phải đi xe, thì chi phí xe có đắt không? Còn nữa, mình phải mua gùi...”
Khương Hướng Bắc: “…”
Khương Ái Quốc ăn sáng xong lại ngồi dưới gốc cây mận trong sân mài đồ mộc.
Mắt Khương Hướng Bắc sáng rực lên, lôi kéo Khương Hướng Nam: “Mình đi nhờ ông nội! Ông nội biết làm gùi.”
Khương Ái Quốc đâu chỉ biết làm gùi, dưới màn làm nũng của cháu trai cháu gái, ông lập tức đứng dậy đi chặt tre ở phía sau ngõ.
Ở Lạc Xuyên tre mọc đầy, sau hẻm Tam Thủy còn có cả một rừng tre nhỏ trên sườn núi.
“Mẹ mấy đứa nhỏ nói đúng, việc mà chính phủ không cấm thì không thể gọi là đầu cơ tích trữ.”
Tự thuyết phục bản thân, lại biết mấy đứa đang làm việc đứng đắn, Khương Ái Quốc không chỉ đồng ý làm gùi mà còn giúp ba đứa mượn được một chiếc xe ba bánh.
Chiều hôm đó, Khương Thành Quân và Khương Hướng Nam tập đi xe trong hẻm, Khương Hướng Bắc thì phụ ông nội bổ tre.
Tay nghề của người thợ mộc lão luyện, đan gùi bằng nan tre khít đến mức không lọt nước, hoàn toàn giải quyết được nỗi lo cá bị khô nước trên đường vận chuyển.
Khương Hướng Bắc cảm thấy nhà họ Khương lại lòi ra thêm một cao nhân ẩn danh nữa.
Tinh thần hăng hái khiến cả ba đứa nhỏ dậy từ năm giờ sáng, đạp xe ba bánh đi xuyên màn sương sớm còn se lạnh, vừa đi vừa hát vang.
Quãng đường từ đường Tô Gia đến hẻm Tam Thủy khoảng hai mươi dặm.
Khương Thành Quân và Khương Hướng Nam thay phiên nhau đạp xe, xe đạp gần như tóe lửa, vậy mà cũng phải mất đến bốn mươi phút mới đến được đường Tô Gia.
Không cần ba người phải hỏi đường, ngay đầu đường đã có người đeo gùi đi vào.
Họ cứ thế dắt xe đi theo sau đám người ấy, lắc lư trên con đường đất gồ ghề một lúc thì đến một trạm thu mua đồ cũ.