Khương Bán tất nhiên chẳng để tâm mấy lời hai anh em nói ban nãy.
Vừa về tới sân đã bắt đầu tám chuyện với Hạ Vĩ về mấy tin đồn trong nhà máy nhựa.
Khương Hướng Bắc lặng lẽ húc vào người Khương Hướng Nam một cái, ra hiệu nhìn sang vẻ mặt hơi ủ rũ của Khương Thành Quân.
Hai anh em đồng thời nhấc ghế dịch sang một bên.
Tư Văn Lan nhìn thấy, nhưng giả vờ không hay biết, tiếp tục cúi đầu đan len.
“Anh Thành Quân, anh cũng muốn kiếm tiền à?” Khương Hướng Bắc hạ giọng hỏi.
Khương Thành Quân gật đầu: “Anh muốn kiếm ít tiền mua bộ quần áo mới cho ông nội.”
Từ khi thực hiện khoán hộ, cuộc sống trong nhà mới dần khấm khá hơn, miễn cưỡng đủ ăn cho từng người.
*Khoán hộ: chia đất theo đầu người, tự làm tự ăn không còn theo chế độ kiếm công điểm đổi thức ăn nữa.
Nhưng nếu nói đến chuyện khác thì vẫn còn thiếu rất nhiều.
Lần này vào thành phố, hai bộ đồ mà Khương Thành Quân mang theo là đồ tốt nhất nhà. Anh ấy mặc đi thì mấy đứa em trai ở nhà chỉ có thể mặc đồ chắp vá.
Nhất là cái quần ông nội mặc, phía trên đã vá hơn chục miếng vẫn còn mặc.
Anh ấy chỉ mong ông nội có thể ăn mặc như người thành phố, ít nhất mùa đông cũng được ấm áp hơn chút.
Nghèo thì có gì đáng xấu hổ, bây giờ cả nước ai cũng nghèo, trong làng còn có nhiều nhà sống khổ hơn nhà anh ấy.
Khương Thành Quân kể lại rất chi tiết về cái quần chắp vá ông nội đang mặc.
Khương Hướng Bắc lén quay đầu nhìn mẹ và mấy người còn lại, rồi ra hiệu cho hai anh em đi về phía phòng ngủ.
“Mẹ, bọn con vào phòng đọc sách đây.”
Khương Hướng Bắc đứng dậy trước, Khương Hướng Nam theo sau, đi được mấy bước thấy Khương Thành Quân còn ngồi ngay ngắn trên ghế, liền quay lại kéo theo.
“Anh, để em dạy anh học chữ nha!”
Câu này nói rõ ràng là để cho ai đó nghe, Khương Hướng Nam còn cố ý nói to hơn một chút.
Ba người còn tưởng mình che giấu rất khéo, vừa mới bước vào phòng thì Tư Văn Lan đã khẽ bật cười.
“Không biết lại đang tính bày trò gì nữa đây.”
“Kiếm tiền chứ còn gì nữa!”
Khương Bán đáp:
“Ban nãy Hướng Bắc với Hướng Nam còn ngồi tính cách kiếm tiền, giờ lại thêm thằng Thành Quân nữa.”
“Nếu tụi nó cần giúp gì thì cứ làm như không biết, giúp được thì cứ giúp.” Khương Ái Quốc mỉm cười.
Dù sao thì có tinh thần như vậy, người lớn trong nhà đều rất ủng hộ.
Trong phòng, Khương Hướng Bắc vừa kể lại chuyện nghe được về mối làm ăn với mấy tay buôn cá cho hai người kia nghe.
Dù chỉ là tin đồn, nhưng thông tin rất cụ thể, cả cách liên lạc cũng rõ ràng khiến người nghe phải tin.
“Đi làm thuê cực nhọc lắm, số tiền kiếm được một tháng còn chẳng đủ mua một bộ đồ, huống hồ ai lại thuê trẻ con làm việc chứ.”
Chỉ riêng việc tuổi còn nhỏ thôi đã khiến hơn chín mươi phần trăm người từ chối, ngoài đường đầy người lớn đang tìm việc, còn lâu mới đến lượt tụi thanh thiếu niên choai choai bọn họ.
Mà nếu không có tay nghề, không có dụng cụ thì khỏi nghĩ đến việc buôn bán nhỏ.
“Bán cá là khả thi, nhưng mình lấy vốn đâu ra?”
Khương Hướng Nam chỉ vào Khương Hướng Bắc rồi lại chỉ sang Khương Thành Quân:
“Cả ba đứa mình, ai trông giống người có tiền?”
Khương Hướng Bắc nói: “Mình không cần phải nghĩ chuyện làm lớn ngay từ đầu, cứ làm nhỏ trước, kiếm được vốn rồi tính tiếp.”
Khương Thành Quân gật đầu.
Khương Hướng Bắc tiếp tục nói: “Mình đi chợ đen tìm đại lý cá, chỉ cần có người chịu thu mua thì mình sợ gì không có vốn chứ!”
“Em nói đúng.” Khương Hướng Nam tán thành.
Khương Thành Quân không hiểu gì, thấy hai người nhìn mình thì chỉ cười cười:
“Hai người bảo sao thì anh làm vậy, mấy chuyện khác anh không rành.”
Ba người nhanh chóng đạt được thống nhất.
Tiếp theo, Khương Hướng Bắc chủ động lấy “quỹ đen” của mình ra.
Khác với vẻ ngoài hoạt bát vô tư, Khương Hướng Bắc lại rất tiết kiệm trong chuyện tiền nong.
Có vào mà không có ra, dùng để miêu tả cô là chuẩn nhất.
Tiền nhỏ từ hai xu đến một đồng được cô buộc lại gọn gàng thành từng xấp, lấy ra khiến Khương Hướng Nam cũng hơi ngạc nhiên. Khương Thành Quân cũng rút ra một xấp tiền: