Hai người vừa đi khỏi, Khương Hướng Bắc đã bật dậy.
“Tôi nói này Bán Bình, xem ra thằng cu nhà cậu chắc cũng sắp cưới vợ đến nơi rồi đó!”
Ông Hạ đang phe phẩy quạt xua muỗi cho cháu cười tủm tỉm nói.
Khương Bán lộ vẻ mặt khó hiểu.
Tư Văn Lan vừa đan len vừa mỉm cười đáp lời: “Thằng cu nhà tôi còn nhỏ, chắc chắn không kết hôn sớm như vậy đâu.”
“Cũng chưa chắc đâu, cô xem thằng Quốc Hoa nhà tôi kìa.” Ông Hạ vỗ vỗ đứa cháu nội trong lòng: “Có cháu sớm thì càng vui.”
Khương Bán mấp máy môi định nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không mở lời, chỉ âm thầm đi theo Khương Hướng Bắc chạy ra ngoài sân.
Khương Ái Quốc gõ tẩu thuốc mấy cái: “Hướng Nam vẫn còn phải học hành mà!”
Nếu không phải vì quan hệ hai nhà thân thiết, Khương Ái Quốc đã sớm nói: học ai thì học chứ đừng học thằng Quốc Hoa.
Cưới sớm, sinh con sớm, đến trung cấp còn chưa học xong, sau này muốn nhận công việc từ mẹ nó chuyển qua còn khó.
Muốn con cái nhận công việc làm thay cha mẹ thì cũng cần có trình độ học vấn, nếu để người không biết chữ làm kế toán, vậy xã hội chẳng loạn hết à.
Khương Ái Quốc không nói rõ, nhưng Tư Văn Lan thì mỉm cười rất kín đáo.
...
Ở góc khuất trong một ngõ nhỏ gần đó.
Khương Hướng Nam và Cố Tư Nhược đứng dưới ánh đèn đường, Khương Hướng Bắc và Khương Bán nấp sau góc tường rình xem với vẻ đầy thích thú.
Tuy chẳng nghe được gì.
“Anh con có thật là đang hẹn hò với cô kia không đó?” Khương Bán hỏi nhỏ.
Là một người cha, trong lòng ông lúc này vừa vui mừng vừa lo lắng.
Vui vì con trai được con gái thích, lo vì sợ con yêu đương sớm.
“Không có đâu.”
Khương Hướng Bắc đáp lại bằng giọng thì thào, chỉ tay về phía Khương Hướng Nam:
“Không thấy mặt anh ấy đen như than rồi sao.”
“Chắc là bị ánh đèn chiếu vào thôi, con nhìn ra kiểu gì được mà nói là đen?”
Khương Hướng Bắc im lặng: “...”
“Ý con là anh ấy không vui, không phải mặt đen thật sự.”
Khương Bán nghe không hiểu lắm, nhưng nhìn kỹ thì quả thật sắc mặt Khương Hướng Nam rất nghiêm túc, rõ ràng là không hài lòng.
“Hiểu rồi, chắc là cô gái kia đơn phương rồi.”
Khương Hướng Nam vung tay, không hề mở quà Cố Tư Nhược đưa, chỉ nhẹ nhàng đẩy trả lại.
Cách hơi xa, lại thêm bên cạnh có chuồng gà nên toàn là tiếng gà vỗ cánh loạn xạ, chẳng nghe rõ anh nói gì.
Nhưng sau vài câu, Cố Tư Nhược đã đưa tay lau nước mắt rồi xoay người bỏ chạy.
Không xa lắm, dường như có một người vẫn đang đứng chờ Cố Tư Nhược. Cô vừa chạy đến thì người kia gọi “Tiểu Nhược” rồi vội vã đuổi theo.
Từ chối dứt khoát xong, Khương Hướng Nam quay người lại, vừa nhìn thấy hai người núp sau tường thì cười không nổi.
“Xem gì mà xem dữ vậy!”
Khương Hướng Bắc nhảy ra, nhưng Khương Bán đã nhanh hơn, hỏi ngay: “Con nói gì mà con bé khóc chạy mất tiêu vậy?”
Khương Hướng Nam dường như vẫn còn đắm chìm trong niềm vui vì mới nhận được tin tốt, một lát sau mới khẽ nở nụ cười.
“Xem ra kỳ nghỉ đông này anh có thể dồn tâm sức vào chuyện khác rồi.”
Khương Bán lo lắng: “Con định làm gì? Không phải muốn yêu đương với cô gái ban nãy đấy chứ?”
“Có liên quan gì đến người ta đâu.” Khương Hướng Bắc bất lực.
“Vậy con định làm gì?” Khương Bán lại hỏi.
Khương Hướng Nam suy nghĩ một chút, đáp: “Kiếm tiền.”
Khương Hướng Bắc gật đầu: “Kiếm tiền.”
Hai anh em nhanh chóng đạt được đồng thuận cho kỳ nghỉ đông này… kiếm tiền.
“Hồi nhỏ tụi ba nghỉ đông là ra đồng làm việc, lúc đó chỉ mong được rủ bạn bè đi chơi cho đã, còn tụi con thì chỉ toàn nghĩ mấy chuyện đâu đâu.”
Khương Bán hoàn toàn không hiểu nổi suy nghĩ của hai đứa con.
Khương Hướng Nam và Khương Hướng Bắc đồng thời trầm ngâm, hai người chưa từng bàn bạc gì với nhau, vậy mà trong đầu lại cùng lúc nghĩ đến cách kiếm tiền.
Mấy người quay trở lại sân, vừa đúng lúc nghe thấy Khương Thành Quân đang nói với Khương Ái Quốc rằng muốn tìm việc làm tạm một tháng.
Nhà chỉ lớn vậy thôi, một buổi chiều đã đủ để xua tan hết sự mới lạ.
Đã quen làm việc đồng áng, Khương Thành Quân thật sự không thể ngồi yên.
“Đến đây là để nghỉ ngơi, đợi đến mùa xuân là bận không ngơi tay. Nếu thấy rảnh quá thì học theo Hướng Nam, học chữ học số đi.”