Không ai trả lời.
Khương Hướng Bắc theo bản năng mà biết, giờ này ông nội chắc hẳn đang ở xưởng mộc nhặt phế liệu.
Trước khi nhập ngũ, ông vốn là một thợ mộc ở quê, sau khi xuất ngũ, không chịu ngồi yên nên lại quay về với nghề cũ.
Chẳng lẽ, cô thật sự là Khương Hướng Bắc của nơi này?
Khương Hướng Bắc bắt đầu hoài nghi chính mình.
Khương Hướng Nam thở dài một hơi như người lớn, tháo chìa khóa đeo trên cổ xuống, mở cửa phòng thứ ba.
“Em vào làm bài tập trước đi. Nếu để mẹ biết em không làm bài mà chạy ra ngoài chơi...”
Vừa về đến nhà đã không chịu làm bài tập, còn dẫn theo một đám nhóc nghịch ngợm nhảy nhót khắp ngõ, dù đống củi không phải do cô đốt thì cũng khó tránh khỏi một trận đòn.
Hơn nữa, người duy nhất có thể cứu cô là ông nội cũng không có nhà.
Trong đầu Khương Hướng Bắc chất đầy suy nghĩ, nhưng vẫn ngoan ngoãn cúi đầu bước vào phòng.
Thấy em gái ngoan ngoãn nghe lời, Khương Hướng Nam lại càng chắc chắn rằng con bé bị vụ cháy vừa rồi dọa sợ.
Căn phòng có hai chiếc giường kê hai bên, chính giữa được ngăn bằng một tấm rèm. Trước cửa sổ đặt một chiếc bàn học và hai cái ghế.
Khương Hướng Bắc vô thức bước đến chiếc ghế bên phải và ngồi xuống. Không hiểu tại sao, cô chỉ biết rõ ràng đây chính là chỗ của mình.
Mặt bàn được phủ một lớp kính, bên dưới ép vài tấm ảnh.
Cô chống tay xuống bàn, đầu óc hỗn loạn, cố gắng xâu chuỗi những ký ức khác thường nhưng lại hợp lý đến kỳ lạ.
Là một người mê truyện mạng, Khương Hướng Bắc gần như không tốn chút công sức nào để nhận ra một điều...
Cô đã xuyên không.
Khương Hướng Bắc kiếp trước chính là cô, mà cô bé 14 tuổi này cũng là cô.
Năm 1975, thành phố Lạc Xuyên.
Ông nội Khương Ái Quốc, quân nhân xuất ngũ do bị thương, mất thị lực một bên mắt, tính tình nóng nảy, nắm đấm to bằng cái nồi đất.
Còn cha cô… lại chẳng di truyền được chút nào sự cương trực, mạnh mẽ của ông nội.
Khương Bán, biệt danh “Khương Nửa Chai”, bởi vì có câu nửa chai nước kêu vang, mà ông thì hệt như vậy — mồm miệng dẻo quẹo, cả con hẻm này chẳng có nhà nào ông không quen.
Trong nhà họ Khương, Khương Bán đóng vai trò chuyên hòa giải, lúc cần thiết còn giúp con cái che giấu những rắc rối mà chúng gây ra.
Mà phần lớn những “chiến tích lừng lẫy” này đều thuộc về cô.
Còn vì sao phải che giấu? Đương nhiên là vì người thực sự làm chủ gia đình này — Tư Văn Lan.
Tư Văn Lan, đặt vào kiếp trước chính là một nữ cường nhân điển hình. Ở nhà, ngoài ông nội Khương Ái Quốc ra thì chẳng ai có quyền lên tiếng trước mặt bà.
Mẹ cô tốt nghiệp trung cấp, vào làm trong nhà máy thép, tự học kế toán để vào phòng tài vụ, sau đó lại leo lên chức trưởng phòng nhân sự. Quá trình ấy gian nan đến mức chỉ cần nghĩ thôi, Khương Hướng Bắc cũng đã thấy khâm phục.
Nhưng đồng thời, cô cũng có một thắc mắc...
Mẹ mạnh mẽ như vậy, rốt cuộc là vì sao lại chọn cha cô?
Vừa nghĩ đến cha, ngoài cửa sổ đã vang lên tiếng chuông xe đạp, kèm theo đó là giọng cười hớn hở của Khương Bán:
“Con gái ơi, cha về rồi đây!”
Không chờ Khương Hướng Bắc đáp lại, trong sân đã có người bắt chuyện trước.
Đó là nhà họ Phùng, ở ba gian phòng phía tây, vợ của Phùng Cương Thẩm Cầm.
“Chị Thẩm hôm nay không đi chợ à? Ở hợp tác xã có cá chép lớn đó, đi muộn là hết ngay!”
Khương Bán nói với vẻ nhiệt tình, còn tiện thể giơ con cá chép to đùng treo trên ghi đông xe đạp cho mọi người thấy.
Sân này chỉ có bốn hộ, ai cũng biết rõ hoàn cảnh nhà nhau.