“Ừ, chúc cô may mắn.”
Năm 2000 sẽ trông như thế nào nhỉ? Trong lòng anh đang tự hỏi, liệu Khương Văn Ngâm có thật sự nhận họ hàng thành công không?
“Cảm ơn anh. Nhưng tôi vẫn hơi lo lắng. Nếu ông cậu tôi hỏi thêm về mẹ tôi hay ông bà ngoại, tôi nên nói gì? Từ khi có ký ức, tôi đã ở trong trại trẻ mồ côi, nên biết rất ít về họ.”
Vừa nói, Khương Văn Ngâm vừa ngồi bật dậy. Cảm giác bồn chồn khiến cô khó chịu. Cô muốn thời gian trôi nhanh hơn, để sáng mai đến thật sớm. Sau một thời gian ngắn tiếp xúc, cô nhận ra ông cậu của mình là một người rất thông minh. Lỡ ông ấy nghĩ rằng miếng ngọc bội của cô là do cô ăn trộm thì sao?
“Các người là người một nhà, cùng chung huyết thống. Chắc chắn sẽ có sự đồng cảm, đừng lo lắng quá.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây