Giờ đây gặp lại, Lục Thừa Kiêu cảm khái vạn phần.
Anh ôm lấy cánh tay Khương Văn Ngâm, không nhịn được siết chặt thêm.
Hình như chỉ có như vậy, anh mới có thể cảm nhận được từng tấc da thịt của người con gái này, lúc này đang thực sự ở trong lòng anh, ở bên cạnh anh.
Lục Thừa Kiêu cúi đầu, hôn thật sâu lên mi tâm cô.
Anh ngắm nhìn cô, ra sức lau đi vết bụi bẩn dính trên mặt cô, lần đầu tiên trong đời không kiềm chế được cảm xúc của mình, thốt lên một cách thẳng thắn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây