Ngẩng đầu lên lần nữa, lại là dáng vẻ ôn hòa như ngọc, mỉm cười vẫy tay với Khương Hoài Tự và Khương Diệu Chi đang đứng trước cửa nhà họ Khương, khách sáo lễ phép.
“Chú hai Khương, cô Khương, cháu có mang chút đồ cho Thiền Âm, phiền hai vị nhận cho cô ấy trước…”
Bên kia, mãi đến khi cảm nhận được cảm xúc của người trong lòng dần dần bình ổn lại, Mạnh Tầm Châu mới thử lên tiếng.
“Thiền Âm, xảy ra chuyện gì vậy?”
Anh ta dịu dàng hỏi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây