Nhưng cô ấy cũng chẳng còn tâm trí nào mà để ý đến nữa.
“Tầm Châu, anh cảm thấy thế nào rồi, vết thương có đau không, có chỗ nào không thoải mái không?”
“Bây giờ chúng ta đang ở bệnh viện, Văn Ngâm cũng ở đây, nếu có chỗ nào không thoải mái thì nhất định phải nói ra!”
Khương Văn Ngâm ở bên cạnh nghe, cũng nhịn không được nhìn Khương Thiền Âm thêm hai lần.
Đây là lần đầu tiên cô nghe mẹ mình nói chuyện với tốc độ nhanh như vậy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây