Hai mươi mấy năm qua vẫn luôn như vậy.
Nỗi chua xót trong lòng lan tràn, kéo theo sống mũi cay cay, Khương Văn Ngâm không kìm được đỏ hoe vành mắt.
Giọng cô khàn đặc, cúi gằm mặt xuống, giống như đứa trẻ làm sai chuyện.
“Ông cậu, cháu xin lỗi, là cháu quá ngốc, ở thập niên 70 lâu như vậy rồi mà vẫn chưa nghĩ ra cách nào để thay đổi kết cục của ông bà ngoại và bố mẹ.”
“Hơn nữa… cháu cũng không biết sau này phải giải thích thân phận của mình với ông bà ngoại như thế nào.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây