“Không phải ý anh vừa nãy là vậy sao?”
Lục Thừa Kiêu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ho khan hai tiếng rồi gật đầu.
“Ừm… phải, là tôi nói như vậy.”
Khương Văn Ngâm vội vàng rót cho anh một cốc nước.
“Vết thương này không phải đã gần khỏi rồi sao, cũng không bị nội thương, sao tự nhiên lại ho dữ vậy?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây