Khương Cương Liệt đơ người, chợt nhận ra đó là sự thật. Cả người ông ta lảo đảo, cảm giác sợ hãi lớn lao khiến ông ta nói năng lắp bắp:
“Bà… bà đuổi tôi ra, tôi biết đi đâu? Tôi giờ không có một xu dính túi!”
“Thư Văn, dù sao chúng ta cũng ở bên nhau hơn hai mươi năm, bà đừng tàn nhẫn thế, chẳng lẽ nhẫn tâm để tôi chết đói ngoài đường…”
Vu Thư Văn cười nhạo: “Ông chẳng phải từng nói là nhà ông ở quê có nhà có đất, bố làm bí thư thôn còn gì?”
Giọng bà ta đầy mỉa mai: “Nhà ông quyền lực vậy thì đói sao được? Về quê mà kế thừa gia sản đi, mẹ con tôi không cản trở ông hưởng phúc đâu!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây