“Cháu ngoan, Hoài Tự nói không sai, cháu trông rất giống với mẹ cháu, như nhìn thấy Thiền Âm hồi còn trẻ vậy…”
Nói rồi, mắt Từ Di Trân hơi đỏ lên. Khương Hoài Tự thở dài, vỗ nhẹ vai vợ, chuyển chủ đề:
“Hoài niệm để sau đi, hôm nay là ngày vui, người thân được đoàn tụ mà.”
“Thôi nào, chúng ta vào nhà trước đã.”
Từ Di Trân cũng lau đi giọt nước mắt, gật đầu: “Đúng, đúng, mình vào trong đã. Khương Văn Ngâm à, bà còn chuẩn bị quà cho cháu nữa.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây