“Ông Hoài Tự…”
Khương Hoài Tự mở mắt, trong ánh mắt ông thoáng qua một tia lo âu mà cô kịp nhận ra. Thì ra ông cũng lo lắng. Một nghìn năm trăm vạn không phải số tiền nhỏ, lại phải đầu tư vào một thương vụ nhiều rủi ro như thế. Nếu thắng, giá trị của tranh đủ để bù lại, thậm chí sinh lời. Còn nếu thua, thì phải dựa vào việc kinh doanh nhà hàng để từ từ gỡ gạc lại. Mặc dù Khương Hoài Tự luôn tỏ vẻ tự tin, nhưng cô biết xây dựng một nhà hàng nổi tiếng đâu có dễ dàng.
Khương Văn Ngâm cảm thấy ông lo lắng, cố nén cảm giác buồn bã của mình để chuyển đề tài, làm ông nhẹ nhõm hơn. Cô nghĩ tới câu hỏi mình định hỏi ông qua điện thoại mà chưa kịp hỏi:
“Ông Hoài Tự, cháu muốn biết về bố mẹ cháu, và cả ông bà ngoại… Họ đã qua đời thế nào?”
Khương Hoài Tự thở dài, ông dẫn Khương Văn Ngâm đến một góc yên tĩnh rồi mới kể lại với giọng trầm uất.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây