“Chỉ tiếc rằng nhà hàng không phát triển được bao lâu thì do kinh doanh kém nên phải đóng cửa, rơi vào tình cảnh ảm đạm rồi bị rao bán.”
Khương Hoài Tự khẽ gật đầu, ánh mắt xa xăm như hồi tưởng lại:
“Khi đó, tôi đã rất hứng thú với nhà hàng này và từng ghé qua đây không ít lần. Nhưng nhà hàng quá lớn, còn tôi lúc đó mới khởi nghiệp, không đủ sức mua lại.”
Ông Hồ bật cười: “Này lão Khương, đừng nói là ông hứng thú với nhà hàng, ông rõ ràng chỉ thích hai bức tranh kia thôi! Ông biết là khi chủ cũ đóng cửa nhà hàng, tranh của Tôn Tề Thọ vẫn chưa nổi tiếng, mà sau đó ông ta lại đi nước ngoài và không trở lại. Từ khi nhà hàng đóng cửa, hai bức tranh cũng biến mất tăm.”
Hồ Hướng Dương không bỏ sót gì, nói toạc ra ý định của bạn mình.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây