“Được rồi, muộn rồi, tôi phải về thôi. Anh nhớ nghỉ ngơi và nhắc tôi vào giờ ăn nhé.”
“Ừ.” Lục Thừa Kiêu gật đầu, đứng dậy tiễn cô. Đôi mắt anh tự nhiên hướng về phía cô.
Với tư cách là bác sĩ, cô nên vui mừng khi thấy bệnh nhân có thể nhìn rõ mình và tiễn mình về. Nhưng không hiểu sao khi thấy anh đứng đó, lặng lẽ nhìn cô rời đi, lòng cô bỗng có một cảm giác lạ lùng khó tả…
Trong lòng ngổn ngang, Khương Văn Ngâm chỉ kịp phẩy tay tạm biệt Lục Thừa Kiêu trước khi rời khỏi căn phòng nhỏ. Không gian xung quanh lại chìm vào yên lặng, nhưng ánh nhìn của Lục Thừa Kiêu vẫn dừng lại ở chỗ cô vừa đứng, dường như muốn dùng ánh mắt để lưu giữ hình bóng ấy. Vài giây sau, cảm giác lưu luyến đột ngột ập đến, khiến anh phải quay đi, khép mắt.
“Đội trưởng, sao anh tháo băng rồi? Lại phải thay thuốc à?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây