Khi nguyên khí cuồng bạo như bão táp kia bộc phát ra từ trong cơ thể Viên Hồng, toàn bộ mây mù đang che phủ đỉnh núi đều bị thổi bay, uy áp đáng sợ tràn ngập ra đến.
Ở dưới loại uy áp này, theo thời gian trôi qua, thần sắc của Chu Nguyên cũng dần trở nên ngưng trọng. Chỉ cần dựa vào uy áp là có thể thấy Viên Hồng cũng không phải là tồn tại mà hạng người như Ngô Hải có thể so sánh.
Ở phía sau, Hàn Ngọc đã sớm thối lui ra khỏi bệ đá, trên khuôn mặt đẹp tràn đầy vẻ sợ hãi, hiển nhiên là dũng khí đã hoàn toàn biến mất, căn bản cũng không dám chiến đấu với Viên Hồng, cho nên nếu trông cậy vào nàng có thể trợ giúp, hiển nhiên là cũng không thể nào xảy ra.
Cảm giác áp bách giống như dời núi lấp biển từ bốn phương tám hướng vọt tới, nhưng lại không phá hủy được dũng khí của Chu Nguyên, ngược lại còn làm cho chiến ý nóng rực ở trong mắt của hắn càng thêm mạnh mẽ.
Bàn tay của Chu Nguyên chậm rãi nắm chặt Thiên Nguyên Bút, thân bút có chút chấn động, giống như là có thêm tiếng vù vù truyền ra.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây