Không nói lên được điều gì khác, nhưng ít ra có thể chứng minh Lê Dân Sách của hắn không phải đồ giả.
Bởi vì làm giả loại Lê Dân Sách này rất dễ bị vạch trần, hơn nữa hậu quả sau khi bị vạch trần cũng rất nghiêm trọng.
Xoạt… Trần Xuyên nhảy xuống chiến mã, trả Lê Dân Sách lại cho Lý Duy Nhất, sau đó bước qua gạch đá vụn ở lỗ hổng trên tường, đi vào trong sân.
Nhìn rõ cảnh tượng bên trong, Trần Xuyên hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn Lý Duy Nhất lại thêm vài phần kiêng dè.
Cuối con phố, hai tên bang chúng Trường Lâm Bang phụ trách canh gác vội vàng bỏ chạy, biến mất trong bóng tối.
...
Phủ đệ của bang chủ Trường Lâm Bang rộng gần trăm mẫu, tường cao cửa rộng, cổng rộng ba trượng.
Trước cổng treo cốt đăng, hai bên mỗi bên có bốn cao thủ dị chủng võ công cao cường, ai nấy đều mang binh khí.
Dương Thanh Khê đeo mạng che mặt, ngồi ở vị trí vốn thuộc về bang chủ Tư Trường Lâm, xem sổ sách của ba tháng gần đây. Là Thuần Tiên Thể, tóc và da nàng có ánh sáng khác hẳn người thường, dù chỉ là năm ngón tay thon dài như ngọc cũng toát lên vẻ đẹp khiến người ta kinh tâm động phách .
Đôi mắt không bị mạng che mặt che khuất, linh động mà chuyên chú.
Tư Trường Lâm, phó bang chủ Thang Duyên, kỳ chủ Thạch Xuyên Vũ đứng bên cạnh, vốn là những nhân vật hung thần ác sát khiến người người khiếp sợ, nhưng lúc này đều cố gắng kìm nén ánh mắt, không dám có bất kỳ hành vi thất lễ nào.
Bởi vì bọn họ biết, vị đại tiểu thư trước mắt không chỉ có dung mạo tuyệt mỹ, mà còn có tu vi Ngũ Hải cảnh và thủ đoạn giết người không run tay.
Dương Thanh Khê xem xong, khép sổ sách lại.
Ngón tay thon dài nghịch ngợm một cây bút lông trúc trong ống bút, nàng bình tĩnh nhìn ba người:
- Trường Lâm Bang các ngươi càng ngày càng biết kiếm tiền, thu nhập một quý năm nay bằng sáu tháng năm ngoái. Ta nên khen các ngươi, hay nên thưởng cho các ngươi đây?
Phó bang chủ Thang Duyên cười nịnh nọt:
- Kiếm tiền cho đại tiểu thư là bổn phận của chúng ta... A...
Vút…
Cây bút lông từ tay Dương Thanh Khê như tia chớp bay ra, sượt qua má Thang Duyên, bắn trúng một hòn non bộ cách đó sáu bảy trượng.
Hòn non bộ không chịu nổi pháp lực cuồn cuộn trong cây bút, ầm ầm sụp đổ.
Đá vụn rơi xuống hồ nước, bắn lên từng đợt sóng.
Có thể tưởng tượng nếu một kích này đánh trúng người, người đó sẽ ra sao.
Trên má Thang Duyên xuất hiện một vết máu, hắn sợ tới mức hai chân run lẩy bẩy, vừa rồi hắn cứ ngỡ mình chết chắc, đầu muốn nổ tung, căn bản không kịp né tránh.
Cùng là Ngũ Hải cảnh, nhưng Thuần Tiên Thể mạnh hơn hắn quá nhiều, chỉ cần một cây bút lông bình thường cũng đủ giết hắn.
Dương Thanh Khê lạnh lùng nhìn Thang Duyên đang quỳ trên mặt đất, nói:
- Những chuyện Trường Lâm Bang các ngươi làm mấy tháng gần đây, số tiền kiếm được cụ thể là bao nhiêu, các ngươi tưởng giấu được Dương tộc sao?
Tư Trường Lâm vội vàng giải thích:
- Đại tiểu thư, là Thang phó bang chủ mời được một Ngự Trùng Sư lợi hại cho Trường Lâm Bang, vị Ngự Trùng Sư kia nuôi một đàn Ngao Chu, phải dùng tu vi của võ giả loài người để nuôi. Mỗi lần đều là hắn ra tay giết người, cho nhện ăn, chúng ta chỉ cần xử lý hậu quả là được. Cứ như vậy, thu hoạch ngoài ý muốn cũng kha khá.
Dương Thanh Khê không cho rằng Trường Lâm Bang có thể mời được Ngự Trùng Sư lợi hại gì, nàng không hứng thú với chuyện này, ánh mắt nghiêm nghị:
- Bang phái muốn đứng vững, thủ đoạn tàn nhẫn một chút cũng không sao. Nhưng ngắn thì ba tháng, dài thì nửa năm, Lê Châu chắc chắn sẽ đại loạn, chỉ sợ các ngươi tham cái lợi nhỏ mà làm hỏng đại sự.
- Mấy ngày tới, có mấy vị bằng hữu quan trọng của Dương tộc sẽ từ nơi khác đến thành Cửu Lê, thân phận của bọn họ đặc biệt, không tiện vào thành, tạm thời sẽ do các ngươi tiếp đón. Trong khoảng thời gian này, các ngươi an phận một chút cho ta, đừng để lộ hành tung của bọn họ ra ngoài.
Một lão giả vội vã đi tới bên ngoài lầu chính, vẻ mặt lo lắng.
Tư Trường Lâm ra hiệu cho Thạch Xuyên Vũ, Thạch Xuyên Vũ hành lễ với Dương Thanh Khê rồi bước nhanh ra ngoài, hỏi lão giả đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi nghe lão giả nói nhỏ bên tai, sắc mặt Thạch Xuyên Vũ lập tức thay đổi:
- Xác định là Ngũ Hải cảnh?
Lão giả gật đầu:
- Rất mạnh! Huynh đệ canh gác nói, chỉ một người ra tay đã giết hơn mười cao thủ của chúng ta, trong đó có hai vị khách khanh thất tuyền, ngay cả Tề đại sư cũng bị bắt. Hơn nữa đối phương còn có pháp khí, lại còn bày linh vị trong sân, rõ ràng là rất tự tin. Không phải Ngũ Hải cảnh thì là gì?
- Đáng sợ hơn là, chủ nhân của ngôi nhà đó, tên dị chủng khổng lồ cao sáu thước kia, từ đầu đến cuối không xuất hiện, hiển nhiên càng cao thâm khó lường hơn.
Tim Thạch Xuyên Vũ đập thình thịch, hắn nhận ra ban ngày lúc bắt tay với người kia, sở dĩ hắn không cảm nhận được pháp lực, rất có thể là vì tu vi của đối phương quá cao.
Lão giả lại nói:
- Còn có một chuyện nữa.
Thạch Xuyên Vũ cố gắng bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn về phía Dương Thanh Khê trong lầu, lúc này mới thấy an tâm hơn một chút. Hắn nói:
- Nói!
- Trần Xuyên của Thành Phòng Doanh đã đến, đối phương tự xưng là lê dân của bộ tộc Thương Lê.
Nói xong, lão giả vẫy tay ra xa.
Hai tên bang chúng lực lưỡng khiêng Triệu Tri Chuyết đang thoi thóp đến.
Triệu Tri Chuyết nằm trên đất, toàn thân đầy máu, hai tay bị đánh gãy, đôi mắt sưng vù vì tụ máu, cố gắng mở ra một chút, yếu ớt nói:
- Bọn họ thật là khách của thiếu tộc trưởng bộ tộc Thương Lê, Trường Lâm Bang các ngươi... tốt nhất đừng có ý đồ gì xấu, thiếu tộc trưởng sẽ không tha cho các ngươi đâu...
Sau khi bị bắt, Triệu Tri Chuyết không còn cách nào khác, chỉ có thể nói ra danh hiệu của thiếu tộc trưởng, hy vọng có thể dọa lui Trường Lâm Bang.
Nhưng lại bị đám bang chúng kia cười nhạo, đánh đập tàn nhẫn hơn. Có kẻ hỏi hắn tại sao không nói ra danh hiệu của tộc trưởng bộ tộc Thương Lê, có kẻ nói với hắn, rằng nói ra danh hiệu của Từ Phật Đỗ còn hiệu quả hơn.
Thạch Xuyên Vũ nhìn lão giả với ánh mắt chất vấn.
Lão giả cũng buồn bực:
- Lúc đó ai mà ngờ được khách của Thương Lê lại đi thuê nhà ở ngoại ô chứ? Hơn nữa hắn chỉ là một lão bộc nhị tuyền, lời nói có đáng tin hay không. Ai nói ra một cái danh hiệu, ta đều phải đi xác minh, vậy chẳng phải ai cũng có thể lừa gạt chúng ta sao. Nhưng nếu người ở bên trong thật là Ngũ Hải cảnh... vậy thì phiền phức rồi!
Dương Thanh Khê ngồi trong phòng, đương nhiên nghe hết những lời bọn họ nói, nàng liếc nhìn Tư Trường Lâm, cười lạnh:
- Đây chính là Ngự Trùng Sư lợi hại mà các ngươi nói sao? Ai gây ra chuyện thì tự mình đi giải quyết.
- Thuộc hạ nhất định sẽ xử lý ổn thỏa.
Thang Duyên vội vàng đứng dậy, đi ra ngoài, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi căn phòng ngột ngạt này.
Như nhớ ra điều gì, Dương Thanh Khê gọi hắn lại, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Thương Lê luôn hào phóng, ra tay xa xỉ, nếu thật là nhân vật lợi hại mà hắn kết giao, không lý nào lại sắp xếp ở ngoại ô. Trừ khi có mục đích khác... Điều tra, nhất định phải điều tra rõ ràng cho ta, bọn họ rốt cuộc là ai.