Một giọng nói khàn khàn, cùng với tiếng bước chân dồn dập xông vào sân.
Tề đại sư làm sao có thể không lo lắng?
Hắn mất mấy chục năm, vất vả lắm mới nuôi được gần trăm con Ngao Chu, nhờ đó có thể sánh ngang với cường giả Ngũ Hải cảnh, hưởng thụ đãi ngộ cao quý, ngay cả bang chủ Trường Lâm Bang cũng phải nể mặt hắn ba phần.
Nhưng lúc này trong minh vụ.
Tất cả Ngao Chu trên mặt đất đều bị đóng băng, không thể động đậy, trên người phủ một lớp sương mỏng.
- Vút!
Hoàng Long Kiếm chỉ vào cổ họng của hắn.
Thân thể Tề đại sư cao gầy, mặc trường bào trắng rộng thùng thình, hốc mắt sâu hoắm, dù Lý Duy Nhất có thể lấy mạng hắn bất cứ lúc nào, nhưng trong mắt hắn không hề có chút sợ hãi.
- Hự!
Hắn nghiến răng ken két, hận ý ngút trời.
Linh Giới ở mi tâm sáng lên như đèn, phát động niệm lực công kích.
Niệm lực vô hình vô ảnh, nhưng lại như một thanh kiếm, có thể trực tiếp tấn công linh hồn của đối thủ.
Nhưng niệm lực của hắn đánh vào Lý Duy Nhất, không những không giết được địch, ngược lại còn có tiếng chuông vang lên trong đầu, khiến ý thức của hắn nhất thời hỗn loạn và cuồng bạo.
Giống như bị Pháp Võ Tu Ngũ Hải cảnh dùng ý niệm phản kích.
- Ngũ Hải cảnh... Ngươi là Ngũ Hải...
Tề đại sư ngã ngồi xuống đất, ôm đầu, vẻ mặt đau đớn, sắc mặt trắng bệch.
Lý Duy Nhất đang suy nghĩ, tại sao lão già này lại gọi hắn là Ngũ Hải cảnh, thì bên tai nghe được hai tiếng gió mạnh. Hắn vung tay, đánh ngất Tề đại sư trước.
- Vút! Vút!
Hai trung niên đứng bên cửa sổ tầng ba của thanh lâu lúc trước nhanh chóng bay tới, chúng là khách khanh của Trường Lâm Bang, đều là cao thủ thất tuyền.
Trong hành động tối nay, chúng vốn không định ra tay, chỉ muốn xem náo nhiệt, tiện thể trông chừng một chút, đề phòng có người chạy thoát, gây ra phiền phức không cần thiết.
Chuyện nhỏ này, lấy thủ đoạn của Tề đại sư, hoàn toàn có thể làm âm thầm, không tới một khắc đồng hồ là xong việc. Sẽ không kinh động đến Thành Phòng Doanh, thậm chí cả những hộ dân xung quanh. Ngày mai, mọi người sẽ chỉ nghĩ đám người ngoại lai này bị hung trùng tấn công mà thôi.
Sẽ không có ai điều tra, cũng sẽ không gây ra sóng gió gì.
Tề đại sư cho nuôi ăn no, chúng cũng lấy được tiền, mọi người đều vui vẻ.
Nhưng bây giờ động tĩnh quá lớn. Chỉ riêng trong thanh lâu này, đã có rất nhiều người hóng chuyện nhìn qua.
Nếu không giải quyết nhanh, e là người của Thành Phòng Doanh sẽ tới.
Chỉ nghe tiếng xé gió khi hai người di chuyển, Lý Duy Nhất đã phán đoán được tu vi của chúng, trong lòng thầm rùng mình, tập trung cao độ.
Hai Dũng Tuyền cảnh đỉnh phong, đã mở thất tuyền?
Một chọi hai?
Lần trước có thể đơn độc giết chết Phương Thông tu vi thất tuyền là nhờ mượn uy lực của Ác Đà Linh và Hắc Thiết Ấn. Nhưng lúc này, không biết có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chằm, hắn không dám quá phô trương.
Còn Quỷ Kỳ và Hoàng Long Kiếm...
Uy lực của chúng có vẻ chỉ là pháp khí cấp thấp, cho dù bại lộ, ảnh hưởng cũng có hạn.
Dù sao những kẻ đã bước vào Ngũ Hải cảnh, ai chẳng có một hai món pháp khí cấp thấp?
Tên trung niên có nốt ruồi đen ở mi tâm xông vào từ cửa chính, tốc độ nhanh như bóng ma, tung ra một quyền, không khí trước mặt lõm xuống, sau đó ầm ầm nổ vang.
Quyền kình bá đạo như đạn pháo.
Lý Duy Nhất đỡ một quyền này, thân thể theo đà bay ngược ra sau, vung kiếm chém về phía tên thất tuyền râu quai nón đang nhảy qua tường, định công kích đám người Triệu Mãnh.
Hai tên này đều có trí tuệ chiến đấu, không phải hạng lỗ mãng chỉ biết liều mạng.
Một tên đối đầu trực diện với hắn, một tên muốn bắt cóc đồng bọn của hắn, khiến hắn không thể ứng phó, như vậy sẽ dễ dàng đối phó hơn.
Lý Duy Nhất đã nhìn thấu, đương nhiên tương kế tựu kế, định nhân cơ hội này, trước tiên đánh trọng thương một tên, tránh phải tình huống một chọi hai, bị đánh từ hai phía.
Vì vậy một kiếm chém về phía tên thất tuyền râu quai nón này, hắn dồn hết sức lực toàn thân, vẽ ra một đường kiếm hình cung trong bóng tối.
Tên thất tuyền râu quai nón không ngờ Lý Duy Nhất lại tới nhanh như vậy, trong lòng kinh hãi.
Nhưng dù sao cũng là kẻ lăn lộn trong võ đạo gần sáu mươi năm, tâm tính cực kỳ vững vàng, dù đứng trước nguy cơ sinh tử, vẫn có thể bình tĩnh ứng phó.
Đoản đao hình trăng khuyết trong tay vung ra, giao nhau với Hoàng Long Kiếm.
- Xoẹt!
Tia lửa tung tóe, tiếng ma sát chói tai.
Hai người lập tức tách ra.
Lý Duy Nhất đáp xuống trước cửa phòng đám người Triệu Mãnh, nhìn máu đang chảy xuống dưới lưỡi kiếm Hoàng Long Kiếm, rồi nhìn tên thất tuyền râu quai nón đang lăn lộn dưới bậc thang, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng.
Chỉ thiếu một chút nữa.
Tên trung niên có nốt ruồi đen ở mi tâm đuổi tới, Lý Duy Nhất đã mất cơ hội bổ thêm một kiếm.
Lấy tu vi hiện tại của hắn, dù có pháp khí hỗ trợ, lại đánh lén bất ngờ, muốn một kiếm giết chết thất tuyền vẫn khó như lên trời.
Tên thất tuyền râu quai nón nhanh chóng đứng dậy, sờ lên cổ, tay đầy máu.
Lại nhìn đoản đao hình trăng khuyết trong tay, lưỡi đao lại xuất hiện một vết nứt sâu.
Phải biết đây không phải binh khí tầm thường, mà là một món trọng binh cực kỳ chắc chắn. Cho dù là pháp khí, muốn làm hỏng trọng binh cũng không phải chuyện dễ.
Tên nhóc này thật khó chơi!
Hai người liếc nhau, đồng thời tấn công từ hai phía.
Mục tiêu tấn công không phải Lý Duy Nhất, mà là căn nhà phía sau hắn.
Cái gì đối thủ muốn bảo vệ nhất, thì chúng sẽ tấn công cái đó.