Nguyên Thủy Pháp Tắc

Chương 94: Kẻ vượt giới phải chết (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Đây không phải vấn đề chịu đựng được hay không...

Quán sư phụ do dự, dùng cây Phá Tuyền Châm thứ ba, trong lòng không hề có chút nắm chắc nào.

- Yên tâm, ta ghét nhất là lấy mạng sống ra đùa giỡn, tuyệt đối không phải cậy mạnh , là thật sự cảm thấy cơn đau ở huyệt Trung Xu vẫn còn trong phạm vi có thể chịu đựng được.

Lý Duy Nhất nói.

...

Một gian phòng khác.

Triệu Mãnh cũng đang vận hành Thổ Nạp Pháp, có lẽ là do pháp lực trong thiên địa ở thành Cửu Lê nồng đậm, cũng có thể do áp lực bên ngoài quá lớn, hoặc do tích lũy đã đủ.

Hắn lại phá vỡ tuyền nhãn ở lòng bàn chân, mở ra tuyền nhãn thứ nhất.

Theo pháp lực chảy khắp toàn thân dọc theo kinh mạch, làn da vốn hơi ngả vàng của hắn tỏa ra ánh sáng màu vàng kim. Mái tóc dài màu vàng đỏ trên đầu, giống như ngọn lửa đang thiêu đốt.

Thể trạng như vậy, cảnh tượng như vậy.

Nếu là tu sĩ không biết hư thực, sẽ cho rằng hắn ít nhất cũng có chiến lực Ngũ Hải cảnh.

...

Trời dần tối, Tần Kha đã nấu xong cơm nước.

Nhưng lão Lưu và lão Quan chờ ở trong sân lòng như lửa đốt, không có chút khẩu vị nào, ánh mắt lúc thì nhìn về phía cửa lớn, lúc thì nhìn vào trong phòng.

Đã lâu như vậy rồi, Triệu Tri Chuyết vẫn chưa trở về, rất có thể đã xảy ra chuyện.

Hai người đang tu luyện, cũng luôn đóng cửa không ra.

Chờ đến khi ánh tà dương trên trời hoàn toàn rơi xuống Mãng Sơn xám xịt, trạch viện rộng lớn hoàn toàn bị bóng tối bao phủ. Không ai dám thắp đèn, Tần Kha vốn nhát gan, co rúm lại trong góc không nói một lời, dường như bất kỳ tiếng động nào cũng có thể dọa nàng sợ hãi.

- Kẽo kẹt!

Triệu Mãnh bò ra cửa, thân thể không còn phát sáng nữa, đã khôi phục lại bình thường, oán giận nói:

- Cửa này cũng quá nhỏ, chờ kiếm được tiền, nhất định phải xây một gian nhà lớn, làm một cái giường lớn tám thước. Các ngươi làm gì ở đó, thắp đèn lên, nếu không người khác còn tưởng chúng ta sợ hãi!

Lúc này.

Lý Duy Nhất cũng đẩy cửa đi ra:

- Không sai! Cho dù phải chết, chúng ta cũng phải chết ở nơi sáng sủa. Đói bụng rồi, Tần tỷ, ngươi đi hâm nóng thức ăn đi. Lưu thúc, Quan thúc, hai người dọn bàn đến dưới gốc cây dương, đèn cũng chuyển qua đó, chúng ta ăn cơm ở trong sân.

Nhìn thấy Lý Duy Nhất bình tĩnh và thản nhiên như vậy, đám người Tần Kha dường như bị lây nhiễm bởi sự hào sảng này, nỗi sợ hãi trong lòng đã vơi đi hơn phân nửa, vội vàng bận rộn.

Triệu Mãnh ngồi dưới gốc cây như một vị Phật Di Lặc:

- Triệu Tri Chuyết chắc chắn đã gặp chuyện không may, đêm nay sẽ không có ai đến cứu chúng ta, chỉ có thể dựa vào chính mình.

Món ăn trên bàn nóng hổi, hương thơm lan tỏa.

Bốn người ngồi mỗi người một phía.

Lý Duy Nhất ăn rất ngon miệng, chịu đựng cơn đau dữ dội ở huyệt Trung Xu trên lưng, bưng bát, không ngừng gắp thức ăn. Nghe thấy lời này của Triệu Mãnh, hắn dừng lại một chút:

- Vậy thì cầu xin Ngọc Hoàng Đại Đế phù hộ, đêm nay Trường Lâm Bang ngàn vạn lần đừng để ta sống sót. Nếu không, ta nhất định sẽ khiến bọn chúng trả giá đắt!

- Lát nữa khi giao chiến, mọi người trốn vào trong nhà. Sư huynh, huynh bảo vệ bọn họ!

Đêm dần khuya.

Âm thanh náo nhiệt bên ngoài dần biến mất, chỉ còn lại thanh lâu lớn ở phía đối diện trạch viện cách đó trăm bước vẫn còn tiếng đàn sáo, tiếng xe ngựa, tiếng cười nói ồn ào...

Từng tầng từng tầng ánh sáng bảo vệ dâng lên từ phía sông hộ thành và tường thành, rực rỡ và sáng ngời hơn ban ngày.

Lý Duy Nhất một mình ngồi dưới gốc cây dương già, trên đỉnh đầu treo một chiếc cốt đăng, Hoàng Long Kiếm dựa vào cây mà đứng.

...

Ở tầng ba của thanh lâu phía xa, hai trung niên đứng bên cửa sổ, nhìn về phía ánh đèn lẻ loi và bóng người cô độc trong trạch viện tối tăm.

Một trung niên gầy gò có nốt ruồi đen ở giữa lông mày nói:

- Không ngờ lại bình tĩnh như vậy, thật can đảm. Trên bàn bên cạnh hắn bày cái gì vậy... bài vị sao?

- Đây là bày cho chúng ta sao? Thật ngông cuồng!

Một trung niên khác râu quai nón rậm rạp, tóc mai điểm bạc:

- Để Tề đại sư ra tay đi, trước tiên thử xem hắn có bản lĩnh gì.

...

Lý Duy Nhất nghe thấy động tĩnh bên ngoài, ngừng học phương pháp tu luyện Linh Thần với vị tiền bối trong bài vị, ánh mắt nhìn về phía cánh cửa lớn cách đó vài trượng:

- Ta không thích giết người vô tội, đêm nay lấy cửa này làm ranh giới, kẻ nào vượt qua, giết không tha.

- Vút! Vút!

Đáp lại hắn, là hai mũi tên bắn tới từ trong bóng tối.

Gần như không có tiếng xé gió, hơn nữa tốc độ cực nhanh, hiển nhiên không phải cung tên bình thường, nếu không phải hắn đã mở ra tuyền nhãn thứ năm, cảm giác tăng lên rất nhiều, chưa chắc có thể sớm nhận ra.

Lý Duy Nhất đứng dậy, thân hình vừa di chuyển vừa đưa tay bắt lấy hai mũi tên đang bay tới.

Mũi tên dài một thước, mảnh như sợi sắt.

Nhưng lại cực kỳ cứng rắn, hơn nữa trọng lượng lên đến hơn một cân.

Hắn học qua thuật phi châm, hai mũi tên trong nháy mắt rời tay bay ra, "bành bành" hai tiếng, xuyên thủng bức tường dày nửa thước. Trong bóng tối bên ngoài, lập tức vang lên hai tiếng kêu thảm thiết, rồi tiếng ngã xuống đất.

Bỗng nhiên.

- Xoẹt xoẹt!

Dưới lòng đất vang lên tiếng động quỷ dị, mặt đất trở nên gồ ghề, trong đất bùn phun ra từng luồng khói đen.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)