- Cốc cốc!
Tiếng gõ cửa từ ngoài sân vang lên.
Lão Lưu vội vàng đặt đồ xuống, đi ra mở cửa.
Mở cửa, nhìn thấy ba bóng người đứng bên ngoài, lão Lưu ngẩn ra, vì bất đồng ngôn ngữ nên không biết phải mở miệng hỏi thế nào.
Người đứng đầu bên ngoài, trông khoảng bốn mươi đến năm mươi tuổi, mặt trắng không râu, giống như một văn sĩ. Dù đã có tuổi nhưng vẫn có thể thấy lúc trẻ chắc hẳn là một người rất anh tuấn.
- Kỳ chủ Trường Lâm Bang, Thạch Xuyên Vũ, đến bái kiến chủ nhân nơi này.
Văn sĩ rất lịch sự, mỉm cười hòa nhã, chắp tay hành lễ với lão Lưu.
Lý Duy Nhất cất bạc, bước nhanh đến cửa, cười nói:
- Chủ nhân nơi này là sư huynh ta, không biết các hạ có gì chỉ giáo?
Thạch Xuyên Vũ lại hành lễ, cười nói:
- Chúng ta cũng sống ở khu này, sau này sẽ là hàng xóm, hôm nay chư vị chuyển nhà mới, chúng ta đến chúc mừng là lẽ đương nhiên. Một chút quà mọn, xin đừng chê.
Thạch Xuyên Vũ ra hiệu bằng mắt.
Hai tên bang chúng phía sau xách quà được buộc dây đỏ đi thẳng vào sân.
...
Dưới gốc cây dương già, lão Mãnh, chủ nhân của căn nhà, bắt đầu trò chuyện với Thạch Xuyên Vũ.
Hai người trò chuyện rất vui vẻ.
Thấy thời cơ đã chín muồi, Thạch Xuyên Vũ mới nghiêm mặt nói:
- Chư vị mới đến, có lẽ chưa biết. Ngoài thành không giống trong thành, thường xuyên bị Thệ Linh và Sát Yêu tập kích, có lúc chúng hung hãn, một đêm có thể chết đến cả ngàn người. May mà chúng ta có một nhóm Pháp Võ Tu cường đại, nhanh chóng tập hợp lại, thành lập các bang phái, mới có thể chống lại những mối nguy hiểm từ bên ngoài.
- An nguy của khu vực này là do Trường Lâm Bang chúng ta phụ trách.
- Nhưng bang phái hoạt động cần phải có tiền, đối phó với Thệ Linh và Sát Yêu, có không ít bang chúng bị thương vong, tiền chữa trị và tiền an ủi gia đình là không thể thiếu.
- Vì vậy, những người sống ở khu vực này, dù là thương nhân hay cư dân, mỗi tháng đều quyên góp một ít tiền bạc cho chúng ta, để chúng ta có thể tiếp tục hoạt động, bảo vệ mọi người tốt hơn.
Triệu Mãnh nghe rõ, đây là tới thu phí bảo hộ, nói:
- Lúc chúng ta thuê trạch viện, đã giao bạc phòng thành. Linh Sát Yêu tập kích, hẳn là Thành Phòng Doanh phụ trách chứ?
Thạch Xuyên Vũ cười ha ha:
- Thành Phòng Doanh chủ yếu phụ trách trong thành, nếu bọn họ thật sự tận tâm tận lực, thì ngoại thành làm sao lại loạn giống như hiện tại? Kỳ thật những bang phái như chúng ta có thể sinh ra theo thời thế, sau lưng đều có Thành Phòng Doanh hoặc đại gia tộc chống lưng. Đúng rồi, Triệu huynh chuẩn bị thuê bao lâu?
- Trước tiên thuê một tháng a!
Triệu Mãnh nói.
- Nếu thuê ngắn hạn, Thệ Linh Ngân và Sát Yêu Ngân thì miễn đi, mọi người đều không dễ dàng. Ngày mai đến Trường Lâm Bang uống trà, ta mời khách.
Thạch Xuyên Vũ cáo từ, cùng hai bang chúng rời đi, phất tay tạm biệt, luôn miệng bảo Triệu Mãnh không cần tiễn nữa.
Tiễn bọn họ đi, đóng cửa lại. Triệu Mãnh cảm thấy rất có vấn đề, trong lòng bất an, hỏi Triệu Tri Chuyết:
- Bang phái bản địa đều lễ phép như vậy sao? Sao ta lại có một loại dự cảm chẳng lành.
Sắc mặt Triệu Tri Chuyết hơi khó coi:
- Hắn không phải đến thu phí bảo kê, có lẽ là đến thăm dò, xem xét hư thực của chúng ta.
- Ý của lão Triệu là, Trường Lâm Bang cảm thấy chúng ta là người từ nơi khác đến, không có chỗ dựa, chuẩn bị diệt sạch chúng ta?
Lý Duy Nhất nói.
Triệu Tri Chuyết gật đầu:
- Ta cho là như vậy, bọn họ đã tới cửa bái phỏng, nói rõ đã điều tra chúng ta, nếu thu phí bảo hộ, đêm nay chúng ta có thể an tâm ngủ. Không thu, đêm nay ta không ngủ được.
...
Ba người Trường Lâm Bang đi trên đường phố phồn hoa tấp nập người xe qua lại.
Phía sau Thạch Xuyên Vũ, một vị bang chúng mở tứ tuyền nhịn không được hỏi:
- Kỳ chủ, thật sự không thu Thệ Linh Ngân và Sát Yêu Ngân của bọn họ sao? Tuy những lễ vật kia không đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng Trường Lâm Bang chúng ta cũng không phải chùa chiền làm việc thiện.
Thạch Xuyên Vũ lẩm bẩm:
- Hai người đó đều có khẩu âm rất nặng, hẳn là chạy nạn tới từ các châu khác, ở Lê châu không có căn cơ gì. Có thể trả được hơn một ngàn lượng bạc tiền thuê nhà một tháng, tuyệt đối là có chút của cải. Quả là một con dê béo!
Một vị bang chúng khác mở tứ tuyền nói:
- Tên họ Triệu kia, thể trạng cao tới sáu mét, chiến lực sợ là không thể coi thường.
Thạch Xuyên Vũ khịt mũi coi thường:
- Chỉ hư trương thanh thế mà thôi, ta đã từng bắt tay với hắn, hắn không tu luyện ra pháp lực, thể trạng có lớn hơn nữa cũng chỉ có thể làm khổ lực. Đêm nay, tiễn bọn họ lên đường thật tốt, ngụy trang thành bị hung trùng tập kích, không liên quan gì đến Trường Lâm Bang chúng ta.
- Từ giờ trở đi, bất kỳ người nào từ trạch viện kia đi ra, đều phải khống chế lại cho ta, quyết không thể để xảy ra bất trắc.
Một lão giả mở lục tuyền đi tới, khom người hành lễ với Thạch Xuyên Vũ:
- Kỳ chủ, Dương gia Đại tiểu thư tới, bang chủ gọi người nhanh chóng qua đó một chuyến, hình như có chuyện rất quan trọng.