Nguyên Thủy Pháp Tắc

Chương 88: Thiếu tiền (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Được, vậy ta gọi ngươi Lý huynh đệ, nhưng ngươi đừng gọi ta Triệu lão ca nữa, cứ gọi lão Triệu là được. Ha ha!

Trong lòng hắn càng thêm tán thưởng Lý Duy Nhất.

Hắn có thể hiểu được việc Lý Duy Nhất che giấu tên thật, dù sao khi tu vi còn thấp thì nên cẩn thận vẫn hơn. Nếu Lý Duy Nhất bởi vì đã từng giúp đỡ bộ tộc Thương Lê mà vênh váo tự đắc, hắn sẽ nhanh chóng trả ơn rồi rời xa.

Hai người đi dọc theo hành lang bên ngoài khoang thuyền, Lý Duy Nhất hỏi:

- Lão Triệu, lúc trước ngươi nói ngươi đã tu luyện lại nhị tuyền, chẳng lẽ tuyền nhãn bị vỡ nát còn có thể tái tạo sao?

Nụ cười trên mặt Triệu Tri Chuyết biến mất, chua xót nói:

- Tái tạo tuyền nhãn rất khó, cần phải có nghị lực phi thường, đã nhiều năm trôi qua, ta cũng mới chỉ tái tạo được nhị tuyền. Trừ phi có thể tìm được những pháp khí đỉnh cấp, mượn năng lực của pháp khí mới có thể nhanh chóng tái tạo.

- Nhưng pháp khí như vậy...

- Nói như vậy đi, toàn bộ Cửu Lê tộc chúng ta cũng chỉ có một kiện pháp khí đã thất lạc trong truyền thuyết mới có năng lực này. Nếu không, năm đó bộ tộc đã giúp ta khôi phục tu vi rồi... Haiz...

Triệu Tri Chuyết buồn bực thở dài, từ đỉnh cao rơi xuống vũng bùn, không biết đã phải chịu đựng bao nhiêu khuất nhục, giễu cợt, nhục mạ, nội tâm vốn đã bình lặng, hôm nay lại bị Lê Lăng và Lý Duy Nhất khơi dậy những ký ức đau khổ đó.

Hắn cũng từng có thời phong quang vô hạn, được vạn người sùng bái.

Không muốn nói thêm về chuyện này nữa, hắn nói:

- Đến rồi!

Lý Duy Nhất âm thầm suy nghĩ, chờ sau khi mở ra ngũ tuyền, hoặc tu luyện ra linh quang, có thể khống chế được Ác Đà Linh, có nên thử giúp đối phương một tay hay không.

Ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu hắn.

Loại pháp khí cấp bậc này, nếu bại lộ thì không phải chuyện nhỏ, phải suy nghĩ thật kỹ mới được.

Lê Lăng là Bán Tiên Thể, làn da trắng nõn nà như ngọc, mái tóc đen nhánh như lụa chảy xuống hai bên má, dưới ánh hoàng hôn, ngũ quan tinh xảo, gương mặt nhìn nghiêng vô cùng hoàn mỹ.

- Không phải ngươi vẫn luôn muốn phân rõ giới hạn với ta sao? Cứu ta làm gì? Làm như vậy chẳng phải lại khiến cho giới hạn trở nên mơ hồ hay sao?

Nàng hỏi.

Lý Duy Nhất tìm một chiếc ghế ngồi xuống, nói:

- Ta nghĩ bất cứ ai ở trong tình huống đó cũng sẽ ra tay cứu giúp, vốn dĩ chỉ là tiện tay mà thôi.

Lê Lăng nói:

- Thật sao? Ta nhớ rõ, lúc ta trọng thương hôn mê, Phương Thông vẫn còn sống. Muốn cứu ta thì phải đối phó với hắn trước, đây không phải chuyện tiện tay. Ân tình lớn như vậy, ta dù thế nào cũng phải báo đáp.

Lý Duy Nhất sợ nàng lại nói ra những lời như lấy thân báo đáp, Triệu Tri Chuyết còn đang ở bên cạnh, vội vàng nói:

- Được rồi, vậy ngươi trả tiền đi!

Lê Lăng nhíu mày:

- Ngươi rất thiếu tiền sao?

- Lần này đến thành Cửu Lê, đi đâu cũng cần phải tiêu tiền. Tuy ta có một ít tích lũy, nhưng không thể ngồi ăn rồi chờ chết. Vừa hay, ngươi muốn báo đáp.

Lý Duy Nhất tự nhận, cho dù Lê Lăng có trả bao nhiêu thì hắn cũng xứng đáng nhận.

Lê Lăng không nhắc đến chuyện báo đáp nữa, hỏi:

- Phương Thông chạy thoát rồi sao?

Lý Duy Nhất suy nghĩ một chút:

- Hắn chạy quá nhanh.

- Có lấy đầu của hai tên còn lại không?

Nàng rất quan tâm đến chuyện này.

- Không có, làm vậy quá tàn nhẫn.

Lý Duy Nhất biết nàng muốn gì, lấy ra sợi dây chuyền răng Tuyết Lang Vương, nói:

- Ta nghĩ, dùng thứ này làm bằng chứng là đủ rồi!

Lê Lăng muốn đưa tay lấy.

Lý Duy Nhất lại thu về, nhìn thẳng vào mắt nàng nói:

- Ta rất thiếu tiền.

- Ngươi cần nhiều tiền như vậy để làm gì?

Lê Lăng hỏi.

Lý Duy Nhất nói:

- Mua nhà ở thành Cửu Lê cần một khoản tiền rất lớn, tiền của ta không đủ.

- Có sợi dây chuyền này, ta có thể xin tộc ban thưởng cho ngươi một tòa nhà lớn.

Lê Lăng nói.

Lý Duy Nhất lắc đầu:

- Ta không muốn có quá nhiều liên quan đến bộ tộc Thương Lê hay Cửu Lê tộc của các ngươi. Địa Lang Vương Quân điều tra thì sẽ tra ra ta ngay. Răng sói này, ngươi phải nói với tất cả mọi người là do ngươi tự mình đoạt lấy. Ngươi chỉ cần đưa tiền cho ta là được!

- Được, ta đồng ý với ngươi.

Lê Lăng nở nụ cười tươi như hoa:

- Ngươi suy nghĩ rất đúng! Thành Cửu Lê đúng là nơi tiêu tiền như nước, có bao nhiêu tiền cũng tiêu hết. Tu luyện võ đạo càng tốn kém, mỗi khi đột phá một cảnh giới sẽ tiêu tốn hàng vạn lượng bạc.

Nàng muốn lấy sợi dây chuyền răng sói, Lý Duy Nhất lại rụt tay về:

- Ta còn muốn gặp Thái Vũ Đồng và Kỳ San San, bọn họ là bằng hữu của ta.

Ánh mắt Lê Lăng hơi nheo lại:

- Được, ta sẽ sắp xếp.

- Ngươi phải biết, ta đưa ra điều kiện với ngươi, thật ra là đang thử tin tưởng ngươi. Cơ hội chỉ có một lần này thôi!

Lý Duy Nhất nói.

Lê Lăng nói:

- Ta biết! Nếu xảy ra sai sót, sau này chúng ta đừng nói làm bạn, e rằng chỉ có thể làm kẻ thù.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)