Nguyên Thủy Pháp Tắc

Chương 86: Thuyền khách hướng về cửu lê thành (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Ầm… kèm theo tiếng xương gãy răng rắc.

Khuôn mặt xinh đẹp của Nhan Thanh Thanh lập tức biến dạng, cả đầu như biến thành một cái bình vỡ nát, không chỉ thất khiếu chảy máu, mà đầu đều trở nên mơ hồ.

Nàng ngã xuống, không còn hơi thở.

Ở bên kia, Tuyết Lang Vương mang theo hàn khí lạnh lẽo lao tới, bạch quang trên người chói lóa. Thú văn trong ấn đường của Lê Lăng cũng đã vẽ xong, bay ra khỏi mi tâm.

- Muốn chết!

Trong bạch quang chói mắt, đột nhiên Phương Thông lao ra như sát thần, lúc Lê Lăng chuẩn bị vung kiếm nghênh địch thì đã không còn kịp nữa.

Trọng quyền như đạn pháo đánh trúng Lê Lăng, khiến nàng như rơm rạ bay ra ngoài, miệng phun máu tươi, không thể đứng dậy nổi.

Cùng lúc đó, thú văn đánh trúng mi tâm Tuyết Lang Vương.

Tuyết Lang Vương kêu lên đau đớn, thân thể thu nhỏ lại, quang mang và hàn khí tiêu tán, hóa thành một cái răng sói rơi xuống đất.

Khu vực này trở nên yên tĩnh!

Chỉ còn Lý Duy Nhất và Phương Thông đứng cách nhau bốn trượng.

Trong mắt hai người đều hàn khí bức người, khí thế khóa chặt lẫn nhau.

Cách đó không xa, Nhan Thanh Thanh đã chết, quần áo trên người Lê Lăng nhuốm đầy máu tươi, sinh tử chưa biết.

Cho dù Lê Lăng có xấu đến đâu, nhưng hiện tại nàng là đồng minh đồng sinh cộng tử với hắn, thấy nàng bị thương nặng như vậy, chiến ý và sát ý của Lý Duy Nhất bùng lên.

Không nói lời nào.

Phương Thông chậm rãi bước tới, rồi nhanh chóng lao đi.

Lý Duy Nhất căn bản không muốn giao đấu với hắn, trực tiếp lấy ra Ác Đà Linh, rót pháp lực vào lắc mạnh.

- Keng keng!

Tiếng chuông ngày càng chói tai.

Vút!

Ác Đà Linh bay ra, hóa thành một con lạc đà khổng lồ nửa hư nửa thực, hung hăng đâm vào Phương Thông đang lao tới.

Phương Thông không ngờ đối phương còn có pháp khí lợi hại như vậy, đang bị linh đang ảnh hưởng thần trí, không kịp phản ứng, đã bị lạc đà húc văng lên cao, cảm giác như xương cốt toàn thân đều gãy vụn.

Ngay sau đó, chỉ nghe thấy một tiếng sấm sét.

Lý Duy Nhất dùng Hắc Thiết Ấn, đánh ra một tia điện quang chói mắt to bằng cổ tay, uốn lượn đánh xuyên qua người hắn.

Ầm!

Lúc Phương Thông rơi xuống đất, toàn thân cháy đen, trên ngực có một lỗ thủng lớn bằng miệng bát, đến chết cũng không hiểu mình thua ở đâu.

Lý Duy Nhất đi tới trước mặt hắn, xác định đối phương đã chết, mới đi xem xét tình hình của Lê Lăng.

Bị thương rất nặng, nhưng vẫn còn thở.

Hắn lục soát thi thể của Phương Thông, Nhan Thanh Thanh, Hình Vạn Hưng, lấy đi các loại tài vật, rồi đá cả ba xuống Huyết Hải.

Sau đó Lý Duy Nhất ôm Lê Lăng toàn thân máu me trở về.

...

Năm ngày sau, lúc Lê Lăng tỉnh lại, đã ở trên thuyền đi tới thành Cửu Lê.

Thuyền là một chiếc thuyền khách dài hơn hai mươi trượng, xuất phát từ Diêu Quan, ngược dòng sông Kính Hà. Trên boong có ba tầng, khoang thuyền hơn trăm gian.

Lê Lăng nằm trên giường trong gian phòng rộng rãi ở tầng một, mặc lụa trắng trung y, ngực và bụng được băng bó, đã được Vu Y ở Diêu Quan chữa trị.

Lão ma ma canh giữ bên giường là do Triệu Tri Chuyết mời ở Diêu Quan tới.

Biết Tứ tiểu thư tỉnh lại, hắn vội vàng tới bái kiến, được cho phép mới vào khoang thuyền. Sau đó kể lại cho nàng nghe, huynh đệ Tạ Tiến đã đưa nàng tới Diêu Quan như thế nào, rồi mời Vu Y của Thú Lê chữa trị ra sao, mọi người đang trên đường tới thành Cửu Lê, sắp tới bộ lạc Thương Lê.

Lê Lăng ngồi dựa vào giường, đắp một lớp chăn mỏng, tóc dài buông xõa, nhìn sông nước mênh mông và núi non trùng điệp ở bên ngoài, trên người toát lên vẻ đẹp an nhiên, yếu ớt mà lạnh lùng, chậm rãi nói:

- Triệu Tri Chuyết, bốn mươi năm trước, ở Long Sơn đại hội, ngươi đứng đầu trong Cửu Thập Cửu Kiệt. Hai mươi ba tuổi bước vào Ngũ Hải cảnh, bốn mươi mốt tuổi mở hết ngũ hải, cũng là năm đó, bị Diêu Khiêm của Tùy Tông đánh nát cửu tuyền, phá ngũ hải. Quân tử khiêm nhường Diêu Khiêm, bây giờ chắc hẳn là nhân vật có tiếng tăm trên Giáp Tử Sách rồi nhỉ?

Triệu Tri Chuyết đầu tiên là cảm thấy cay đắng hổ thẹn, sau đó lại có chút khó tin, lấy tuổi của Tứ tiểu thư, lại nhớ rõ ràng lý lịch của một kẻ tàn phế như hắn, trong lòng không khỏi cảm động.

Sự coi trọng này, đối với một người đã bị lãng quên nhiều năm, từng huy hoàng như hắn mà nói, còn quý giá hơn bất kỳ lời khen ngợi nào.

Hắn xấu hổ nói:

- Chỉ là đứng đầu Cửu Thập Cửu Kiệt mà thôi, còn chưa vào được Cửu Anh. Tứ tiểu thư quá khen rồi!

- Mỗi người cống hiến cho bộ tộc Thương Lê, chúng ta đều sẽ ghi nhớ.

Dừng một chút, Lê Lăng hỏi:

- Bọn họ cũng ở trên thuyền sao?

- Tứ tiểu thư nói là Tạ huynh đệ và bằng hữu của hắn?

Triệu Tri Chuyết nói:

- Bọn họ muốn đi thành Cửu Lê, vừa hay thuận đường.

Lê Lăng nói:

- Hắn không nói cho ngươi biết tên thật của hắn sao? Thôi, không quan trọng.

Triệu Tri Chuyết ngẩn ra, rồi nói:

- Hay là ta đi báo cho Tạ huynh đệ, tiểu thư đã tỉnh... Hắn rất quan tâm thương thế của tiểu thư.

Lê Lăng nói:

- Đi đi!

Ra khỏi khoang thuyền.

Triệu Tri Chuyết chợt nhớ ra điều gì, bèn quay lại hành lễ hỏi:

- Chiều nay chúng ta sẽ tới bộ lạc Thương Lê, là xuống thuyền về bộ lạc, hay đi thành Cửu Lê?

- Ca ca ta chắc đã tới Cửu Lê Đạo Viện rồi, cha mẹ cũng đang kinh doanh ở thành Cửu Lê, không về bộ lạc nữa.

Lê Lăng nói.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)