Nguyên Thủy Pháp Tắc

Chương 84: Một kiếm mất mạng (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Nghĩ đến lời dặn dò của Thiền Hải Quan Vụ, Lê Lăng hỏi:

- Chúng ta hợp tác lần này, có tính là bằng hữu chưa?

...

Thời gian cấp bách, Lý Duy Nhất không có cách nào giải thích nhiều, nói với Triệu Mãnh:

- Sư huynh, ta phải đi làm một việc quan trọng với nàng, trước khi trời sáng, nhất định sẽ trở về. Nơi này giao cho ngươi!

Nhìn bóng lưng hai người đi xa, Triệu Mãnh nói:

- Lúc thì sống chết có nhau, lúc thì lại như hình với bóng, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

- Tình cảm, lão phu không hiểu. Nhưng có thể khiến một nữ tử sống chết vì mình, trong hai người này, nhất định có một người là cao thủ.

Quán sư phụ vừa nói ra câu này, lập tức nhảy dựng lên:

- Tu luyện, tu luyện, tất cả cùng vận chuyển Thổ Nạp Pháp.

- Triệu Mãnh, ngươi đã uống một lượng lớn Kim Ô Huyết cùng Hắc Giao Huyết, thể phách và lực lượng thân thể này, cho dù không mở tuyền, chiến lực cũng mạnh hơn Pháp Võ Tu tứ tuyền bình thường. Nhưng ngươi phải tu luyện ra pháp lực, tương lai mới có thể chịu được huyết dịch của loại tiên thú thứ ba. Mỗi lần uống một loại, trên người sẽ nhiều thêm một đặc trưng của cự thú. Những truyền thuyết hóa rồng thời xa xưa, đều phải uống chín loại huyết dịch, đây là mục tiêu cả đời của mỗi dị chủng!

...

Lý Duy Nhất và Lê Lăng ở trên những quan tài nổi vô cùng vô tận chồng chất lên nhau, giống như hai tàn ảnh nhanh chóng di chuyển.

Một người hai chân tràn ngập lam quang, một người hai chân tản ra pháp lực màu bạc, một trước một sau, không hề ngừng nghỉ.

- Thật kỳ lạ, trước kia Huyết Hải Quan Ổ không yên bình như vậy, thi quỷ gào thét, quan tài rung động, đủ loại tà dị hình người, dị hình có khắp nơi. Gần đây là thế nào?

Nàng lẩm bẩm.

Lý Duy Nhất rất hoài nghi, là chiến hạm thanh đồng trấn áp toàn bộ Huyết Hải Quan Ổ, nên mới yên tĩnh không một tiếng động. Nhưng hiện tại chiến hạm thanh đồng đã rời đi, chỉ còn dư uy, e rằng không bao lâu nữa nơi này sẽ khôi phục lại như cũ, trở nên nguy hiểm và đáng sợ.

Lê Lăng cảm ứng cực kỳ nhạy bén, nhận ra khoảng cách với ba tên đệ tử của Thạch Cửu Trai đã rất gần, lập tức cùng Lý Duy Nhất chậm lại, cố gắng không phát ra bất kỳ tiếng động nhỏ nào nữa.

Nàng rất quả quyết, lặn xuống huyết hải đục ngầu tanh hôi, dùng cách này che giấu toàn bộ khí tức trên người.

Lý Duy Nhất âm thầm bội phục, tuổi mới mười lăm mười sáu, xuất thân lại cao quý, nhưng không hề kiêu căng, đây tuyệt đối là nhân vật có thể làm nên đại sự.

Che mặt, Lý Duy Nhất cũng nín thở, chui vào trong nước biển màu máu.

...

Dần dần, ba bóng người từ trong màn sương mù nhanh chóng bay tới, trên thân mỗi người đều có pháp lực hùng hậu.

- Đuổi theo cả ngày rồi, nha đầu kia rốt cuộc đang nghĩ gì vậy, cho dù muốn chạy trốn, cũng nên chạy về Lăng Tiêu Sinh Cảnh mới đúng chứ. Nghe nói Huyết Hải Quan Ổ này rất nguy hiểm.

Hình Vạn Hưng tức giận oán trách, hắn chạy ở phía sau cùng.

Hắn đã mệt muốn chết rồi, chỉ muốn nhanh chóng trở về Lăng Tiêu Sinh Cảnh. Thệ Linh Vụ Vực, Huyết Hải Quan Ổ, Vong Giả U Cảnh đều không phải là nơi dành cho người sống, ở lâu sẽ cảm thấy vô cùng áp lực.

Phương Thông vẫn luôn quan sát xung quanh, nói:

- Có lẽ nàng sợ sư tôn vẫn còn ở trấn Táng Tiên, cho nên không dám chạy về.

Nhan Thanh Thanh dừng bước, dường như nàng nhận ra điều gì đó, vì vậy lần nữa điều động pháp lực hội tụ vào mũi, khứu giác lập tức tăng lên rất nhiều. Trong mùi tanh hôi, mục nát nồng nặc, nàng tìm kiếm mùi hương chỉ thuộc về Lê Lăng.

Đây là năng lực thiên phú mà chỉ có số ít dị chủng mới có, cho dù người đó đã rời đi một canh giờ, hoặc ở cách xa mấy chục dặm, nàng vẫn có thể ngửi được mùi hương rất nhỏ.

Một lát sau, nàng nói:

- Kỳ quái, mùi của tên nam tử thần bí kia, lại xuất hiện ở chỗ này...

Phương Thông lập tức cảnh giác, bảy tuyền nhãn trong cơ thể hắn cuồn cuộn, pháp lực dồi dào bao phủ toàn thân.

- Vút! Vút! Vút...

Bảy tia quang mang dài mười trượng từ trong nước bay ra, giống như bảy thanh trường tiên vừa uốn lượn vừa sắc bén, đồng thời đánh về phía ba người.

Trong phạm vi mười trượng, biến thành một vùng nguy hiểm.

Trừ Phương Thông, hai người còn lại đều vội vàng nghênh chiến, trên người xuất hiện những vết thương do kiếm chém.

Đặc biệt là Hình Vạn Hưng, trên lưng bị chém một vết thương dài cả thước, vết thương bị đốt cháy đen và đang chảy máu, suýt chút nữa đã bị thương đến xương cốt. Hắn lập tức thi triển thân pháp, chạy ra ngoài mười trượng.

- Xoẹt!

Lý Duy Nhất cầm kiếm nhảy lên khỏi mặt nước, nước bắn tung tóe, chặn đường lui của Hình Vạn Hưng, đồng thời điều động tứ tuyền trong cơ thể, thúc giục pháp lực rót vào Hoàng Long Kiếm.

Keng… hoàng quang giống như Thương Long, nhanh chóng mà chói mắt.

Dù thế nào đi nữa hắn cũng phải ngăn cản Hình Vạn Hưng, tranh thủ thời gian cho Lê Lăng, cho nên nhất định phải dốc toàn lực.

Quá nhanh!

Hình Vạn Hưng bị ánh sáng của Hoàng Long Kiếm chiếu vào, chói đến mức không mở mắt ra được, đợi đến khi hắn mở mắt, yết hầu đã bị đâm xuyên qua.

Kiếm xuyên qua cổ họng, lộ ra sau gáy đầy mỡ của hắn.

Một kiếm giết chết!

Lý Duy Nhất hơi kinh ngạc, rút kiếm ra, thi thể của Hình Vạn Hưng ngã xuống đất, máu tươi từ trong miệng và cổ họng phun ra.

Phương Thông và Nhan Thanh Thanh đang ứng phó với bảy tia quang mang ở phía xa, chú ý tới tình huống bên này, tuy kinh hãi, nhưng chỉ cho rằng đó là do Lý Duy Nhất đánh lén thành công, hơn nữa Hình Vạn Hưng cũng đã bị thương nặng.

- Giao Lê Lăng cho ta, ngươi đi đối phó với hắn. Cẩn thận một chút!

Phương Thông nhấc một chiếc quan tài bằng sắt nặng bảy tám trăm cân, cơ bắp và xương cốt toàn thân kêu lên răng rắc, hắn ném chiếc quan tài về vùng biển nơi bảy đạo quang mang bay ra.

Lê Lăng từ dưới nước bay lên trước, hai chân thon dài trắng nõn được lam vụ bao phủ, đánh ra một chưởng, đánh trúng chiếc quan tài bằng sắt đang bay tới.

- Ầm!

Chiếc quan tài bằng sắt bay ngược trở lại, rơi xuống "mặt đất" tạo thành từ vô số quan tài nổi.

Phương Thông vội vàng tránh né, kinh ngạc nói:

- Ngươi cũng tu luyện Pháp Võ?

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)