- Ta vốn tưởng phải mất hai ba ngày, thử mười mấy lần mới có thể thành công.
Lý Duy Nhất đứng dậy, trên người huyết khí dồi dào, tinh thần sung mãn như có thể thức trắng mấy ngày mấy đêm. Hắn trịnh trọng nhìn về phía bình tro cốt, cung kính cúi đầu, đổi cách xưng hô:
- Đa tạ Quán sư phụ chỉ điểm!
Lý Duy Nhất đương nhiên biết, ba tàn hồn này bằng lòng làm người dẫn đường cho hắn, nhất định là có lý do. Có lẽ là do chủ nhân của chiến hạm thanh đồng ra lệnh, hoặc có lẽ đã hứa hẹn cho bọn họ điều gì đó.
Nhưng dù sao đi nữa, hắn thật sự đã học được kiến thức.
Tuy Hợp Tuyền Phá Bích không phải chiêu thức quá cao siêu, nhưng nếu không có người chỉ dạy, bản thân hắn tuyệt đối không dám làm như vậy. Sau này, chiêu thức kia vào thời khắc mấu chốt, có lẽ còn có thể dùng đến.
Bao gồm lời nói của tàn thi trong thạch quan, cũng khiến Lý Duy Nhất có thu hoạch, có chút suy nghĩ.
Triệu Mãnh nói:
- Thấy không, đây chính là phẩm hạnh của sư môn chúng ta, tuyệt đối tôn sư trọng đạo. Nếu ai chân thành giúp chúng ta một phần, chúng ta nhất định hồi báo mười phần.
Quán tiền bối nói:
- Bây giờ mới được bao nhiêu, lão phu cả đời học được nhiều thứ lắm, ừm... Dù sao nhất định sẽ dốc lòng truyền thụ. Đúng rồi, sau khi trở về Lăng Tiêu Sinh Cảnh, chúng ta phải nhanh chóng tìm một thành lớn của châu phủ để dừng chân, chỉ có thành lớn mới có bán Phá Tuyền Châm, tu hành mới có thể nhanh hơn. Cái thứ năm, thứ sáu, thứ bảy, khó hơn rất nhiều, tranh thủ trong vòng nửa năm đột phá. Đúng rồi, các ngươi có tiền của thế giới này không, trạch viện trong thành lớn, tiền thuê không rẻ đâu.
Lý Duy Nhất đương nhiên có một ít tiền, là lấy được từ việc lục soát thi thể, nhưng lại không biết Quán sư phụ nói đắt là đắt đến mức nào.
Hắn nói:
- Nghe nói quan tài dị giới của thế giới này giá cả không rẻ, nếu không lúc chúng ta rời đi vớt vài cái?
Tàn thi trong thạch quan nói:
- Ngươi đây là buôn lậu quan tài, bị đội chấp pháp của Cửu Lê tộc bắt được, hậu quả vô cùng nghiêm trọng đấy.
Trước đó Quán sư phụ đã hô lên thân phận của tàn thi trong thạch quan, vị này rất có thể có quan hệ mật thiết với Cửu Lê tộc.
Linh Vị tiền bối nói:
- Quan tài dị giới ở ngay trước mắt, cộng thêm chúng ta thiếu tiền, vì sao không vớt? Duy Nhất, ngươi có thể cất quan tài dị giới vớt được vào Ác Đà Linh, sau đó mang đến Thệ Linh Phường Thị ở U Cảnh lặng lẽ bán.
Tàn thi trong thạch quan ở trước mặt thê tử, lựa chọn thỏa hiệp:
- Không nhất định phải đi Thệ Linh Phường Thị, mỗi thành lớn của châu phủ đều nhất định có nơi giao dịch ngầm.
- Chuyện vớt quan tài, ngày mai lúc rời khỏi hãy nói.
Quán sư phụ hỏi:
- Duy Nhất, đột phá tứ tuyền, ngoài việc pháp lực có thể tràn ra ngoài, còn cảm nhận được biến hóa nào khác không?
Trong cơ thể Lý Duy Nhất, tứ tuyền cùng phun trào, pháp lực từ tứ chi đồng thời bộc phát ra, ngay lập tức ở trên quan tài nổi, diễn luyện Xiển Môn Thập Nhị Tán tThủ.
Diễn luyện một lần, tinh thần vô cùng sảng khoái.
Hắn nói:
- Toàn thân giống như được ngân mạch đả thông! Cho dù là xuất quyền, hay bộ pháp, đều có cảm giác tùy tâm sở dục, có thể bộc phát mười phần lực lượng. Chiến lực tăng trưởng hơn trước đó quá nhiều.
Tiếp đó Lý Duy Nhất điều động pháp lực, vận hành trong ngân mạch, hướng về hai mắt.
Trong sương mù, khoảng cách có thể nhìn thấy lại tăng lên gấp đôi.
Lại hướng về hai tai, thính giác nhanh chóng lan rộng ra.
Ở phía xa, tiếng quan tài lay động trong nước, tiếng gió, thậm chí là tiếng sương mù phiêu động, còn có... tiếng bước chân nhẹ nhàng mà quen thuộc...
Lý Duy Nhất mở to hai mắt, soạt… nhảy lên đỉnh thạch quan cao sáu mét phía sau, nhìn về hướng tiếng bước chân truyền đến.
Mọi người phía dưới, bao gồm ba tàn hồn quỷ dị đều trở nên căng thẳng.
Triệu Mãnh đứng dậy, nhón chân lên, nhìn về phía xa xa sau thạch quan, thấp giọng hỏi:
- Làm sao vậy?
- Có người đến!
Lý Duy Nhất biết là ai.
Triệu Mãnh nhận thấy sự cảnh giác trong mắt Lý Duy Nhất, ý thức được người đến không có ý tốt, toàn thân lập tức căng cứng.
Không bao lâu, một thân ảnh thiếu nữ thon thả yểu điệu, chân đạp lam vụ xuất hiện trong tầm mắt Triệu Mãnh. Hắn lập tức ngẩn ra, nhìn không giống kẻ hung ác gì, mềm mại yếu đuối, dung mạo còn rất nhu thuận tinh xảo, giống như tinh linh dưới màn đêm.
- Tiến ca ca, cuối cùng cũng tìm được huynh rồi, sao huynh có thể bỏ lại muội một mình?
Lê Lăng bước nhanh đến, ánh mắt vừa oán trách, vừa có chút ủy khuất.
Lý Duy Nhất cũng phản ứng một lúc, mới nhận ra "Tiến ca ca" là đang gọi hắn.
Đùng!
Nhảy xuống khỏi thạch quan, Lý Duy Nhất ngăn Lê Lăng đang muốn đến gần đội khảo cổ, lo lắng nàng lai giả bất thiện.
Lê Lăng nhìn về phía sau hắn, vui vẻ nhiệt tình chào hỏi:
- Các vị chính là bằng hữu của Tiến ca ca sao? Chào mọi người, rất hân hạnh được biết các vị.
Hai mắt nàng cong như trăng non, ánh mắt chân thành, cười lộ hàm răng trắng như tuyết, phối hợp với dung nhan đáng yêu tuổi đôi mươi, nhìn qua vô cùng ngây thơ.
Triệu Mãnh sải bước tới, xuất hiện ở sau lưng Lý Duy Nhất, cười nói:
- Ngươi gọi hắn là Tiến ca ca? Nha đầu này là ai vậy?
Lê Lăng giả vờ bị thân hình to lớn của hắn dọa sợ, sắc mặt trắng bệch, nép vào ngực Lý Duy Nhất, nhỏ giọng nói:
- Đương nhiên là Tạ Tiến ca ca rồi, chẳng lẽ huynh ấy không gọi tên này sao?
Triệu Mãnh dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Lý Duy Nhất.