Hình Vạn Hưng nói:
- Không phải sư đệ ta muốn lạt thủ tồi hoa, mà hình như nha đầu này đã phát hiện ra bí mật của chúng ta. Chuyện này quan trọng như thế nào, không cần phải nói chứ? Một khi tin tức bị lộ, khiến Cửu Lê tộc nghi ngờ, e rằng hai chúng ta không còn đường sống ở chỗ sư tôn.
Nụ cười trên mặt Nhan Thanh Thanh biến mất.
Giả dạng Phật Độ Tặc tập kích bộ tộc Thương Lê, mục đích là gây ra loạn lạc ở Lê Châu, sau lưng chuyện này có liên quan đến rất nhiều nhân vật lớn. Nếu thật sự xảy ra sơ suất, nàng không dám tưởng tượng mình và Hình Vạn Hưng sẽ có kết cục gì.
...
Trong nhà hoang.
Lê Lăng nhìn chằm chằm Lý Duy Nhất, lạnh giọng nói:
- Ngươi nghe thấy rồi đấy, tất cả những người biết chuyện đều sẽ bị diệt khẩu. Ngươi nghĩ rằng mình có thể ngoại lệ sao?
Vừa rồi nàng đột nhiên phá cửa xông vào, Lý Duy Nhất cũng giật mình, nhưng nàng lại cực kỳ bình tĩnh.
Có thể thấy, suy đoán trước đó là đúng, Lê Lăng quả thật theo dõi hắn mới đến trấn Táng Tiên, đồng thời đã sớm biết hắn ẩn náu ở đâu.
Lý Duy Nhất cảm thấy thật bất lực, nói bằng giọng nhỏ nhất:
- Ngươi hoàn toàn có thể chạy trốn chỗ khác, chạy vào đây, cố ý kéo ta chịu chết chung? Ta đã cứu Thương Lê tộc các ngươi, không ngờ ngươi lại ân đền oán trả như vậy.
- Ta không còn lựa chọn nào khác.
Lê Lăng ngồi xuống chiếc giường đất thấp đầy bụi bặm và mạng nhện, không hề để ý bẩn thỉu, lại nói:
- Tu vi của nữ nhân bên ngoài rất cao, ít nhất đã mở thất tuyền. Phi châm của nàng công kích vô thanh vô tức, rất khó dự đoán và phòng bị. Nếu chạy ra ngoài, nàng chỉ cần bắn thêm một loạt phi châm nữa, ta chắc chắn sẽ chết.
Cả người Lý Duy Nhất tê dại, hai đồ đệ của Thạch Cửu Trai này, một tên lục tuyền, một tên thất tuyền. Hắn chỉ là một phàm nhân mới bước vào tam tuyền, đây là rơi vào tình huống nguy hiểm như thế nào a?
Đáng sợ hơn là, nữ nhân mở thất tuyền kia còn là quái nhân, chiến lực cao hơn phàm nhân cùng cảnh giới.
Lý Duy Nhất nói:
- Chạy ra ngoài, chết một người. Trốn vào đây, chết hai người.
Lê Lăng nhìn chằm chằm vào mắt Lý Duy Nhất, lắc đầu:
- Ta là Minh Đăng Chỉ Lộ Sứ, có khả năng cảm nhận cát hung đặc biệt, cho nên có thể dẫn dắt đội ngũ khiêng quan tài tìm được đường đi chính xác để xuyên qua Thệ Linh Vụ Vực. Ở bên cạnh ngươi, ta cảm nhận được một tia sinh cơ.
- Ta thấy cái cớ này của ngươi quá gượng ép.
Lý Duy Nhất căn bản không tin những điều huyền bí mà nàng nói, lại nói:
- Ngươi theo đuôi ta đến trấn Táng Tiên, chắc chắn là không có ý tốt đúng không?
Lê Lăng biết bây giờ có nói gì hắn cũng sẽ không tin, dứt khoát không giải thích nữa:
- Đúng vậy, ta muốn kéo ngươi chết chung. Nhưng bây giờ, chẳng phải chúng ta là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng sao? Chỉ có nghĩ cách vượt qua nguy cơ trước mắt, ngươi mới có cơ hội trả thù, đúng không?
Không giả vờ nữa sao?
Lý Duy Nhất đương nhiên biết hiện tại bên ngoài có hơn ba mươi cao thủ pháp võ đang bao vây nơi này, tất cả đường thoát đều bị chặn, giống như tuyệt cảnh.
Hai tên đồ đệ của Thạch Cửu Trai kia sẽ không quan tâm hắn có oan ức hay không, bất kỳ sinh vật nào đêm nay cũng đừng hòng bước ra khỏi trấn Táng Tiên.
Lê Lăng lo lắng Lý Duy Nhất mất lý trí, liều mạng với nàng, cuối cùng lại giải thích thêm một câu:
- Ngươi quá coi thường khả năng cảm nhận của cao thủ thất tuyền, ta có thể phát hiện ra vị trí của ngươi, nàng cũng nhất định có thể. Hơn nữa nàng là quái nhân loại Cẩu, khứu giác rất nhạy bén, ngươi cho rằng nàng không biết ngươi đang trốn ở đâu sao?
- Nếu ta chết, hoặc chạy trốn, người tiếp theo nàng muốn giết, nhất định là ngươi.
- Ta chạy đến đây, ngược lại ngươi còn có một tia sinh cơ.
Lý Duy Nhất tạm thời không muốn tranh luận với nàng, nha đầu này quỷ kế đa đoan, sau này phải cẩn thận đề phòng. Hắn hỏi:
- Ngươi thật bị Thạch Hầu Phi Châm của nàng đánh trúng?
Khuôn mặt xinh đẹp ngoan ngoãn của Lê Lăng trở nên u ám:
- May mà chỉ bị trúng một cây.
Lý Duy Nhất nói:
- Vậy thì nhân lúc thân thể ngươi còn chưa hóa đá, chúng ta chia nhau xông ra ngoài, tranh thủ một tia sinh cơ.
Lê Lăng nhìn chằm chằm Lý Duy Nhất.
- Sao vậy?
- Giảo hoạt!
- Ta giảo hoạt chỗ nào?
Lý Duy Nhất nói.
Lê Lăng nói:
- Bây giờ xông ra ngoài, tất cả bọn chúng nhất định sẽ tấn công ta, ngươi có thể nhân cơ hội chạy trốn.
Lý Duy Nhất căn bản không nghĩ đến khả năng này, nhưng không thể không nói... nàng nói có lý, suy nghĩ rất chu đáo.
- Dù sao cũng là đường cùng, bây giờ ra tay, còn có một tia hy vọng.
Lý Duy Nhất nói.
Lê Lăng nói thật với hắn:
- Một cây Thạch Hầu Phi Châm chỉ chứa lượng nhỏ thạch độc, ta đã uống bí dược, có thể tạm thời áp chế. Nhưng người bên ngoài không biết, đợi bọn chúng xông vào, đánh úp bất ngờ, chẳng phải sẽ có lợi hơn sao?
Lý Duy Nhất càng cảm thấy nha đầu kia tâm tư sâu sắc, sau này phải cẩn thận đề phòng hơn.
Nàng nói:
- Một khi ta dốc toàn lực ra tay, thạch độc sẽ nhanh chóng lan ra. Trước đó, ta sẽ cố gắng hết sức để đánh trọng thương hoặc giết chết hai tên Pháp Võ Tu tu vi cao nhất, những người còn lại giao cho ngươi. Sau khi chạy thoát, ta chắc chắn sẽ bị hóa đá, lúc đó cần ngươi đưa ta về bộ tộc Thương Lê.
- Ngươi nghĩ ta sẽ làm vậy sao?
Lý Duy Nhất nói.
Lê Lăng nói:
- Nếu ngươi đưa ta về, ta sẽ lấy thân báo đáp.
Cái bánh vẽ này...
Chính nàng có tin không?