Cửu Tuyền Đồ rõ ràng hơn Ngân Mạch Đồ rất nhiều, vị trí của mỗi tuyền nhãn và thứ tự mở ra đều được ghi chú rõ ràng.
Tứ chi tứ tuyền, đương nhiên là được mở ra sớm nhất, cũng đơn giản nhất.
Phía trên viết:
- Tư chất thượng đẳng khổ tu mười năm ắt thành công.
- Tư chất trung đẳng cần mười đến ba mươi năm không giống nhau.
...
Tuyền nhãn thứ năm, nằm ở giữa lưng, gọi là Trung Chủy. tuyền nhãn thứ sáu nằm ở trước ngực, gọi là Đan Trung. tuyền nhãn thứ bảy nằm ở đỉnh đầu, gọi là Bách Tuệ.
Mở ra Thất Tuyền, toàn thân thông suốt, có thể thử trùng kích cảnh giới cao hơn.
- Tư chất thượng đẳng khổ tu hai mươi năm, có hy vọng mở ra Thất Tuyền.
Nhìn đến đây, Lý Duy Nhất càng cảm thấy Kim Ô Huyết thật sự kỳ diệu, ngay cả người có tư chất thượng đẳng muốn mở ra Thất Tuyền, cũng phải khổ tu hai mươi năm mới có cơ hội. Vậy là mình đã tiết kiệm được bao nhiêu năm tu luyện?
Không đúng!
Pháp Võ Tu của thế giới này, ba tuổi có lẽ đã bắt đầu luyện võ mở tuyền nhãn rồi. Đến tuổi của mình, người ta đã luyện tập mười lăm mười sáu năm.
Hơn nữa mình có thể uống Kim Ô Huyết, chẳng lẽ đám con cháu quý tộc của thế giới này lại không có huyết dược quý hiếm sao?
Kim Ô Huyết chỉ là đang bù đắp lại mười lăm mười sáu năm mình lãng phí, hơn nữa còn lâu mới bù đắp hết.
Hơn nữa đây chỉ là nói về tư chất thượng đẳng. Phía sau còn viết, người có thiên phú đặc biệt xuất chúng, có thể thử trùng kích Phong Phủ ở sau gáy và Tổ Điền ở dưới rốn.
Người phàm trùng kích Phong Phủ thành công, có thể xưng nhân kiệt, ở cùng cảnh giới có thể áp chế Dị Nhân Chủng, đuổi kịp Thuần Tiên Thể.
Người phàm trùng kích Tổ Điền thành công, có thể xưng Chí Nhân, là biểu hiện của một loại thể chất cực hạn, có thể vượt qua Thuần Tiên Thể.
Lý Duy Nhất rất kích động, hóa ra trên con đường võ đạo còn có cách để đuổi kịp, tuy tư chất của mình bình thường, nhưng cũng không phải không có cơ hội khiêu chiến Thuần Tiên Thể ở cùng cảnh giới. Lúc này ý chí chiến đấu của hắn vô cùng sục sôi.
Người phàm ở cùng cảnh giới, sẽ bị Dị Nhân Chủng áp chế. Bị Thuần Tiên Thể cảnh giới thấp hơn vượt cấp trấn áp.
Lý Duy Nhất không muốn sống uất ức như vậy.
Phong Phủ, Tổ Điền...
...
Nhưng nếu người phàm có thể trùng kích Phong Phủ và Tổ Điền, thì Dị Nhân Chủng và Thuần Tiên Thể chẳng phải cũng có thể trùng kích sao?
Đến lúc đó, chẳng phải vẫn bị bọn chúng đè đầu cưỡi cổ sao?
Đang lúc khó chịu, lỗ tai Lý Duy Nhất giật giật, nghe thấy tiếng lạ, vội vàng mở quỷ kỳ được bọc trong Ác Đà Linh ra, phủ lên đống lửa. Ngọn lửa tắt, chỉ còn lại khói đặc.
Toàn bộ gian phòng, cả Táng Tiên trấn, hoàn toàn bị bóng tối bao phủ.
- Cộc cộc!
Tiếng bước chân dày đặc tiến vào trong trấn.
Còn có vài bóng người bay lượn trên nóc nhà, bước đi nhẹ nhàng như chim yến.
Lý Duy Nhất ném Cửu Tuyền Cương Lĩnh vào Ác Đà Linh, khoác Quỷ Kỳ lên người che giấu khí tức, hóa thành một bóng đen, phóng qua tường đất, liên tục đổi mấy gian phòng ốc, cuối cùng trốn đến một chỗ trên xà nhà.
- Ở phía xa rõ ràng trông thấy có ánh lửa, sao thoáng cái đã không còn?
- Tìm kiếm, lục soát từng gian một.
...
Xung quanh vang lên tiếng đạp cửa và tiếng chém đồ vật linh tinh.
Hơn mười cây đuốc được đốt lên.
Quân tốt Địa Lang Vương tiến vào trấn Táng Tiên có chừng mấy chục người, đều là hảo thủ được tuyển chọn tỉ mỉ, ít nhất đã mở hai huyệt khiếu.
Một nửa trong đó, dưới sự dẫn dắt của Hình Vạn Hưng, đệ tử thứ mười của Thạch Cửu Trai, nhanh chóng chạy tới góc đông bắc của thị trấn.
Nơi đó sinh trưởng một gốc cây hạnh ngàn năm cần bảy tám người ôm mới hết, cành lá sum suê, rễ cây chằng chịt.
Dưới gốc cây hạnh, có một giếng cổ đường kính hơn ba trượng, lan can đá bao quanh, có hàng chục pho tượng người khổng lồ. Trong màn sương mờ ảo, giếng cổ mang đến cho người ta một cảm giác hư hư thực thực, tựa như xuyên việt thời không, trở về thời cổ đại xa xưa.
Cây đuốc vây quanh giếng cổ.
- Rầm!
Trong lúc từng sợi xích sắt ra sức kéo, tiếng nước chảy róc rách, một cỗ quan tài bằng bạc to lớn như một gian nhà được kéo lên.
Nó rất nặng, hơn hai mươi tên dị nhân tu luyện pháp võ cũng phải rất tốn sức mới kéo lên được.
Hôm qua, rất nhiều cường giả của bộ tộc Thú Lê đến đây cứu viện, quân Địa Lang Vương bị ép phải rút lui. Nhưng cỗ quan tài bạc này quá nặng, quá lớn, căn bản không mang đi được, chỉ có thể tạm thời giấu trong giếng.
Ánh mắt Hình Vạn Hưng kích động, hôm qua đã nhìn ra quan tài này không tầm thường, chưa nói đến vật trong quan tài là gì, chỉ riêng cỗ quan tài bạc này đã vô giá rồi.
Quan tài dị giới như vậy, chắc chắn sẽ khiến những nhân vật lớn hứng thú.
Bán được triệu lượng bạc cũng là chuyện bình thường.
Một tên Pháp Võ Tu đã mở bốn khiếu huyệt đi bên cạnh Hình Vạn Hưng, hạ giọng nói:
- Hình gia, chi bằng chúng ta lặng lẽ mở quan tài này ra, lấy đồ vật bên trong. Sau đó lại đưa về...
- Câm miệng! Một khi quan tài dị giới đã bị mở ra, thì sẽ không còn đáng giá nữa.
Hình Vạn Hưng sao lại không có lòng tham?
Chỉ là quan tài dị giới có bị mở ra hay không, người trong nghề liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.
Thạch Cửu Trai không phải kẻ dễ lừa gạt, Hình Vạn Hưng không có lá gan đó.
Hơn nữa mở quan tài sẽ mạo hiểm rất lớn.