Hắn nhét tất cả túi tiền lấy được từ việc lục soát thi thể vào tay Lý Duy Nhất:
- Ta đi theo thiếu tộc trưởng, chắc chắn không cần những thứ này nữa, ngươi cứ cầm lấy. Có câu nói nói thế nào ấy nhỉ? Không làm trâu làm ngựa nữa, cũng không làm heo làm dê, tương lai chúng ta sẽ gặp nhau trên đỉnh cao!
...
Lúc rời đi, Lý Duy Nhất và Triệu Tri Chuyết ngồi ở bên ngoài xe.
- Chúng ta muốn trở thành nhân vật lớn, phải khổ tu mấy chục năm mới có cơ hội. Nhưng Thuần Tiên Thể, trời sinh đã là nhân vật lớn.
Triệu Tri Chuyết vừa đánh xe vừa liếc nhìn Lý Duy Nhất, hỏi:
- Ngươi rất thất vọng phải không?
- Ban đầu thì có, nhưng bây giờ, ta lại càng có thêm động lực!
Lý Duy Nhất cười nói.
Triệu Tri Chuyết không quan tâm hắn nói thật hay giả, giải thích giúp Thương Lê:
- Điều kiện để vào Cửu Lê Đạo Viện rất hà khắc, danh ngạch của chín bộ tộc đã được định sẵn từ lâu rồi.
- Bởi vì liên quan đến Mang Sơn đại hội vào ngày mùng chín tháng chín nửa năm sau, cho nên những người được đưa vào đạo viện lúc này đều là những người được các bộ tộc tuyển chọn để bồi dưỡng, làm những bước chuẩn bị cuối cùng.
- Nửa năm này, ở trong đạo viện sẽ có rất nhiều lợi ích! Được danh sư chỉ điểm, có thể tùy ý đọc các loại điển tịch, nhưng những thứ này đều không quan trọng. Quan trọng nhất là, tài nguyên tu luyện được cung cấp đầy đủ, không giới hạn.
- Có thể nói, ngay cả trong nội bộ bộ tộc Thương Lê, mọi người cũng tranh nhau, mỗi vị trí đều có người nhắm đến.
- Trong trận chiến ở trấn Táng Tiên, có người được chọn đã chết, cho nên mới có thêm một suất.
- Đương nhiên, quan trọng nhất là, chỉ cần là Thuần Tiên Thể, tham gia Mang Sơn đại hội liền chắc chắn đạt được thành tích, giúp bộ tộc Thương Lê giành được lợi ích. Chuyện tốt như vậy, biết tìm đâu ra?
- Triệu lão hiểu biết về Cửu Lê Đạo Viện sâu như vậy sao?
Lý Duy Nhất cảm thấy Triệu Tri Chuyết mới chỉ mở hai huyệt Dũng Tuyền, tu vi như vậy, không giống như là người có thể tiếp xúc với Cửu Lê Đạo Viện.
Triệu Tri Chuyết cười khổ, dường như đang hồi tưởng lại chuyện gì đó, có chút tự hào:
- Lúc còn trẻ, ta cũng từng được chọn vào Cửu Lê Đạo Viện tu hành, ở Mang Sơn đại hội năm đó, ta còn giúp bộ tộc Thương Lê đạt được thành tích rất tốt, cũng coi như người có công với bộ tộc. Chỉ là về sau... thôi, chuyện buồn đừng nhắc lại làm gì. Khụ... khụ...
Hắn che ngực, ho khan vài tiếng, rồi mới nói tiếp:
- Nếu không, ngươi nghĩ tại sao ta có thể nói chuyện với thiếu tộc trưởng và Lăng cô nương?
Lý Duy Nhất chợt hiểu ra, đúng như hắn đoán.
Triệu Tri Chuyết quả nhiên đã từng gặp phải biến cố và đau khổ lớn, cho nên mới trở nên chán nản như bây giờ, không còn chí tiến thủ, nhát gan sợ phiền phức, luôn phóng đại những khó khăn.
Lý Duy Nhất suy nghĩ một lúc, rồi nói:
- Triệu lão, cuộc đời rất khó khăn, nhưng chỉ cần tiếp tục tiến về phía trước, cuối cùng sẽ vượt qua tất cả. Tu hành kỳ thực không khó... ít nhất là không khó như ngươi nghĩ, tại sao không thử bắt đầu lại?
Triệu Tri Chuyết nghe những lời Lý Duy Nhất nói, nhưng chỉ cười gật đầu.
Nếu không phải ý chí kiên cường, lựa chọn tiếp tục con đường tu hành, thì làm sao trong cơ thể hắn có thể còn hai huyệt Dũng Tuyền?
Lý Duy Nhất thấy vẻ mặt Triệu Tri Chuyết buồn bã, đau khổ, nhận ra lời nói vừa rồi của mình có phần tự cho là đúng, muốn chữa cũng không chữa được nữa. Vội vàng chuyển chủ đề, hỏi:
- Triệu lão, có từng nghe qua danh tự Thiền Hải Quan Vụ và Ngu Đà Nam không?
Triệu Tri Chuyết lộ ra vẻ trầm ngâm.
Lý Duy Nhất nói:
- Hình như là hai người thời xưa, không thuộc về thời đại này.
- Nếu ngươi nói là người thời xưa, vậy thì đúng rồi!
Triệu Tri Chuyết nói:
- Một ngàn năm trước, có một cao thủ tuyệt thế tên Thiền Hải Quan Vụ, là cung chủ Lăng Tiêu Cung, cường giả số một của vùng đất này. Đệ tử của bà ta là Ngọc Dao Tử... thôi, tốt nhất đừng nhắc đến cái tên này, rất kiêng kỵ, cuộc chiến loạn kéo dài mười năm nay đều là do bà ta gây ra.
Lý Duy Nhất động dung, không ngờ lai lịch của Thiền Hải Quan Vụ lại ghê gớm như vậy, lập tức lại hỏi:
- Ngu Đà Nam thì sao?
Triệu Tri Chuyết cẩn thận suy nghĩ, sau đó lắc đầu, tỏ vẻ chưa từng nghe nói qua.
Không nên a!
Nghe khẩu khí của Ngu Đà Nam ở trên chiến thuyền, khi còn sống không giống như là nhân vật yếu hơn Thiền Hải Quan Vụ.
Mua một lô lương thực ở thành Diêu Quan, chất lên xe ngựa, Lý Duy Nhất và Triệu Tri Chuyết chia tay ở bờ sông Tùng Giang.
Triệu Tri Chuyết nói:
- Thật sự không cần lão phu cùng ngươi đi đón người sao?
- Ngươi tuổi đã cao, có bệnh cũ, lại thêm vết thương mới, vẫn nên ở lại Diêu Quan tĩnh dưỡng cho tốt, chờ ta đón bằng hữu trở về sẽ hội hợp với ngươi, đến lúc đó chúng ta cùng đi bộ tộc Thương Lê.
Lý Duy Nhất xin Thương Lê hai điều. Thứ nhất là vấn đề thân phận lê dân của hơn mười vị bằng hữu chạy nạn. Thứ hai, chính là điển tịch tu luyện.
Việc thứ nhất, đối với Thương Lê mà nói chỉ là một câu nói, hắn giao cho Triệu Tri Chuyết xử lý.
Việc thứ hai, ở Noãn Mai Viên đã giao cho Lý Duy Nhất.