Nguyên Thủy Pháp Tắc

Chương 56: Ráng chiều muôn dặm (1)

Chương Trước Chương Tiếp

- Trên cây mọc đầu người?

- Là trên dây leo.

- Chẳng lẽ đầu lâu của đám xương trắng không đầu kia, đều đã trở thành một phần của dây leo?

- Ta chỉ biết là, nếu chúng ta không chạy nhanh, lát nữa sẽ có thêm hai cái đầu bị treo lên đó.

...

Lý Duy Nhất vác Cao Hoan trên vai chạy như bay trong rừng rậm, trên cây phía sau vẫn luôn truyền đến tiếng xào xạc, cùng với đủ loại tiếng cười khàn khàn.

Chạy đến một khe núi, quay đầu nhìn lại.

Trên bầu trời xanh thẫm, một dây leo to lớn như giao long lao ra khỏi vách núi, phía trên là từng cái đầu người lắc lư, đâm thẳng vào tầng sương mù dày đặc.

- Chạy mau!

Gặp nước thì lội, gặp khe núi thì nhảy qua.

Cho dù không nghe thấy tiếng dây leo nữa, bọn họ cũng không dám dừng lại.

Khi mệt mỏi đến mức không chịu nổi nữa, dây leo vẫn chưa đuổi kịp, liền đổi lại Cao Hoan cõng Lý Duy Nhất. Lý Duy Nhất ở trên lưng hắn vận hành Ngọc Hư Thổ Nạp Pháp, khôi phục thể lực và chân khí với tốc độ nhanh nhất.

Hai người thay phiên nhau, hoặc cùng nhau chạy trốn, mệt mỏi suốt một đêm.

Khi lao ra khỏi khu rừng rậm âm u, bọn họ không thể nào gắng gượng thêm được nữa, lần lượt ngồi phịch xuống, rồi ngã vật ra, nằm trên bãi cỏ trên sườn núi.

Mồ hôi chảy khô, sức lực cạn kiệt, giống như linh hồn cũng bị rút cạn.

- Ta không chạy nữa, không chạy nổi nữa rồi, Lý huynh, huynh đi trước đi... Đừng lo cho ta... Cứ để ta bị treo lên đó. Đi thêm một bước nữa thôi, ta cũng sẽ chết mất.

Cao Hoan nằm vật ra đó, mệt đến thở không ra hơi, chỉ muốn nằm ngủ một giấc thật đã.

- Vậy ta cũng bị treo lên vậy!

Lý Duy Nhất cũng mệt, chỉ cảm thấy mặt đất thật mềm mại, bầu trời thật ấm áp.

Hít sâu một hơi...

- Ơ!

Mùi ẩm mốc trong rừng đã biến mất.

Lý Duy Nhất mở mắt ra, sau đó lật người ngồi dậy, vỗ mạnh vào mông Cao Hoan, cười lớn:

- Cao Ngư Thang, mau dậy, mau dậy, quái vật dây leo kia không đuổi theo nữa, chúng ta đã đến nhân gian rồi, trời xanh, mây trắng, cỏ xanh, hoa dại... Ha ha ha...

Ánh bình minh ôn hòa, gió núi nhẹ nhàng.

Những thứ hết sức bình thường ở trên Trái Đất này, trong mắt Lý Duy Nhất lúc này lại giống như tiên cảnh chỉ có trong mơ.

Nhân gian bình dị nhất, đối với hai người đã trải qua bóng tối, chém giết, quỷ quái, đói khát, lo lắng, còn quý giá hơn cả tiên cảnh.

Lý Duy Nhất nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.

Mùi đất, mùi cỏ thơm, mùi hoa dại... thậm chí cả mùi trời xanh mây trắng, đều ngọt ngào say đắm lòng người.

Tất cả mệt mỏi, trong nháy mắt đều tan biến.

Cao Hoan cuối cùng cũng ngồi dậy, nhìn rõ cảnh vật xung quanh, cũng cười ngây ngô như Lý Duy Nhất. Sau đó hắn như kẻ mất trí vừa lăn vừa bò đến bên một bông hoa dại màu vàng nhạt, hái xuống, đưa lên mũi ngửi, liên tục nói:

- Chính là mùi này... Chính là mùi này...

Hai người chạy trốn suốt đêm, trên mặt, trên tay, trên chân, trên quần áo đều là vết thương do gai cào, mồ hôi khô rồi lại ướt, ướt rồi lại khô, trông vô cùng chật vật.

Chờ đến khi dần dần bình tĩnh lại.

Cơn đau, sự mệt mỏi, cơn đói lại ập đến như muốn trả thù.

Thức ăn và nước uống mang theo người đã sớm không biết rơi ở khe núi nào, hay dòng suối nào rồi. Chỉ có Hoàng Long Kiếm, Ác Đà Linh, túi tiền… những thứ không thể ăn thì không mất cái nào.

Hai người lại nằm xuống.

Cao Hoan cho bông hoa dại vào miệng nhai, uể oải nói:

- Chúng ta không thể cứ nằm thế này được, có thể ăn rễ cỏ, rồi tìm một dòng suối uống cho đã.

- Ừ, nếu có thể tìm thấy nơi dân cư sinh sống, được tắm nước nóng, ăn một bát mì thêm rau thơm thì dù là thần tiên cũng không đổi.

Lý Duy Nhất nói.

Cao Hoan nghe Lý Duy Nhất nói, trong mắt lại lóe lên tia sáng, nuốt nước bọt:

- Ta không thêm rau thơm... Ta muốn thêm thịt bò...

Bỗng nhiên.

Một giọng nói trầm ổn vang lên trên đỉnh đầu bọn họ:

- Hai ngươi đang lẩm bẩm cái gì đấy?

Hai người vốn đã mệt mỏi, kiệt sức, đói khát đến cùng cực, lập tức ngồi bật dậy như bị điện giật.

Chậm rãi quay đầu lại.

Nhìn theo bóng mình in trên mặt đất, ngước lên.

Chỉ thấy một nam tử cao lớn, ước chừng hơn ba mươi tuổi, đang đứng trên sườn núi cách đó không xa. Hắn mày rậm mắt to, mặt hơi vuông, tóc dài và hơi xoăn, làn da thô ráp nhưng lại rất khỏe mạnh.

Cao Hoan nghe không hiểu hắn đang nói gì, nhưng có thể cảm nhận được khí thế bức người tỏa ra từ đối phương.

Cảm nhận của Lý Duy Nhất thậm chí còn mãnh liệt hơn.

Năng lực của người này tuyệt đối cao hơn hắn rất nhiều, bằng không đối phương không thể nào lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở đó được. Phải biết dù đang trong trạng thái cực kỳ mệt mỏi, hắn cũng chưa từng hoàn toàn buông lỏng cảnh giác.

Vừa rồi, lúc nằm trên mặt đất trò chuyện với Cao Hoan, hắn vẫn luôn điều động luồng khí nóng lạnh để điều dưỡng thân thể mệt mỏi, muốn mau chóng khôi phục thể lực.

Điều đáng sợ không chỉ là tu vi và khí thế của đối phương, mà còn là sự tàn nhẫn coi thường sinh mệnh trong mắt hắn. Loại ánh mắt này tuyệt đối là được tôi luyện từ việc giết vô số người.

Thạch Cửu Trai cười mắng:

- Hai ngươi là do ai phái tới do thám? Sao lại chật vật thế này? Chẳng lẽ gặp phải Sát Yêu hay Thệ Linh?

Lý Duy Nhất nghe hiểu đại khái ý tứ trong lời nói của Thạch Cửu Trai, lập tức hiểu ra vấn đề.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)