Nguyên Thủy Pháp Tắc

Chương 55: Lên bờ (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Nó liên tiếp bị thương, chiến lực suy giảm nghiêm trọng.

Vốn tưởng nhìn thấy đất liền, Lý Duy Nhất sẽ mất cảnh giác, là cơ hội đánh lén tuyệt vời. Nào ngờ tiểu tử này giống như đã sớm liệu được nó sẽ mai phục ở chỗ này, tốc độ phản ứng quá nhanh.

Cao Hoan vội vàng chạy về phía bờ, không muốn trở thành gánh nặng cho Lý Duy Nhất.

Bên kia, Lý Duy Nhất thừa thắng xông lên, căn bản không cho quỷ ảnh hình người cơ hội trốn về chuông đồng.

Ba kiếm qua đi.

- Ầm!

Hoàng Long Kiếm chém đứt cán cờ Quỷ Kỳ, chém quỷ ảnh hình người làm đôi.

Hồn vụ trên người quỷ ảnh hình người nhanh chóng tiêu tán, hoảng sợ tột độ:

- Không... Không... Ta đã trở về U Cảnh... Tại sao lại chết ở chỗ này, ta không cam lòng... bản vương không cam lòng...

Lại một kiếm chém ra, hồn phi phách tán.

Lý Duy Nhất cảnh giác nhìn xung quanh, xác định Bạch Cốt Tinh không ở gần đó, mới nhặt chiếc chuông đồng rơi trên quan tài lên, thử lắc nhẹ một cái.

Lập tức, cuồng phong gào thét.

- Vù vù…

Con lạc đà to lớn cao ba bốn mét, nửa hư nửa thực kia bị thu vào trong chuông đồng.

- Cứ thế thu vào rồi?

Lý Duy Nhất lại lắc hai cái.

Theo tiếng chuông vang lên, hắn chỉ cảm thấy trong đầu tạp niệm tụ tập, cảm xúc tiêu cực dâng trào.

Vội vàng dừng lại.

Ác Đà Linh này quá tà dị, tuyệt đối là vật không lành.

Nhưng nó dường như có thể thu vật thật vào bên trong, điều này thật bất phàm. Quỷ kỳ bị chém đứt kia chính là vật thật.

Lý Duy Nhất kéo Quỷ Kỳ xuống, quấn chặt lấy Ác Đà Linh, không muốn nó tiếp tục phát ra âm thanh.

- Cao Hoan... Cao Ngư Thang...

Gọi hai tiếng, không thấy hồi âm.

Lý Duy Nhất vội vàng lên bờ, xuyên qua đám cỏ bồ đề, tiến vào rừng cây âm u.

Không bao lâu, liền nhìn thấy Cao Hoan đang ngồi bệt dưới đất.

- Ngươi đang làm gì vậy? Gọi ngươi đấy, sao không trả lời?

Lý Duy Nhất nắm chặt chuôi kiếm, cảnh giác bước tới.

Cao Hoan cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nói:

- Mẹ kiếp! Hù chết ta, toàn là xương cốt, hơn nữa còn không có đầu.

Lý Duy Nhất đi tới trước mặt hắn, nhìn rõ cảnh tượng trong rừng, cũng cảm thấy sởn gai ốc.

Trên mặt đất la liệt xương trắng, tất cả đều không có đầu.

Cao Hoan bò dậy, cố gắng trấn định nói:

- Sao ta cảm thấy trên đất liền còn đáng sợ hơn trên thuyền? Ngươi nói xem, có phải chúng ta đã đến Minh giới không? Thế giới này, chẳng lẽ toàn là vong linh như Bạch Cốt Tinh, Đà Linh Quỷ sao?

- Không phải, ngươi nhìn chỗ kia.

Lý Duy Nhất tìm thấy ba thi thể mới chết không lâu trong đám xương trắng.

- Loài người... Tốt quá, là thi thể loài người...

Cao Hoan chưa bao giờ hưng phấn khi nhìn thấy thi thể như vậy.

Lý Duy Nhất quan sát xung quanh, xác định không có dấu vết hoạt động của hoang thú, hẳn không phải sào huyệt của hung thú, lúc này mới cúi xuống xem xét ba thi thể không đầu. Vết đứt ở cổ bọn họ rất kỳ lạ, không giống như bị binh khí sắc bén chém đứt.

Ngồi xổm xuống, lục soát trong quần áo của thi thể.

Trong ngực thi thể thứ nhất, hắn lấy ra một chiếc túi vải màu xám to bằng bàn tay, bên trong phát ra tiếng leng keng, đổ ra thì thấy một loại tiền xu hình tròn giống như ngọc.

Cảm giác đầu tiên, đó chính là tiền.

Chiếc túi này, hình dáng này, quả thực không thể liên tưởng đến thứ gì khác.

- Ta sát! Lý huynh, đầu óc ngươi nhanh nhạy thật.

Cao Hoan vội vàng đi lục soát thi thể.

Có tiền đi khắp thiên hạ, không có tiền coi như đến được đất liền cũng sẽ chết đói.

Tay chân hắn nhanh nhẹn, rất nhanh đã lục soát sạch sẽ quần áo của hai thi thể không đầu còn lại, sau đó lại lục soát trên những bộ xương trắng mặc quần áo bên cạnh, không còn sợ hãi như trước nữa.

Chờ hắn lục soát mười mấy bộ xương trắng rồi quay về, phát hiện Lý Duy Nhất lại đang mặc quần áo của một thi thể không đầu lên người, đang buộc dây lưng.

- Lý huynh, huynh làm gì vậy?

Cao Hoan kinh ngạc.

Lý Duy Nhất nói:

- Ta định đi dò xét thế giới này một chút! Trên đường đi cũng không gặp phải nguy hiểm gì, ngươi có thể quay về chiến hạm thanh đồng báo tin trước.

- Sao ta cảm thấy, đây là một bộ tăng y?

Cao Hoan nói.

Lý Duy Nhất nói:

- Ta cũng cảm thấy vậy! Nhưng nó chỉ giống tăng y ở thế giới của chúng ta thôi. Tăng nhân nào tử tế mà trên người không có tràng hạt, ngược lại toàn là tiền?

Cao Hoan cũng thay một bộ trường bào màu nâu giống tăng y, nghĩ rằng nếu gặp phải thổ dân ở đây, còn có thể lừa gạt được một chút.

Nếu thật sự là tăng y thì sao?

Người tu hành Phật pháp, ở đâu cũng được trọng vọng.

- Ta luôn cảm thấy có gì đó không đúng, tại sao ở đây lại có nhiều xương cốt không đầu như vậy? Ai đã đưa bọn họ đến? Chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây!

Đột nhiên Lý Duy Nhất cảm thấy nguy hiểm.

Cảm giác nguy hiểm này càng lúc càng mãnh liệt.

Giống như cận kề ngay trước mắt.

Ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sắc mặt Lý Duy Nhất đại biến, kéo Cao Hoan lặng lẽ định rời đi.

- Sao vậy?

Cao Hoan hạ giọng hỏi.

- Đừng nói chuyện...

- Không ổn!

Lý Duy Nhất lại ngẩng đầu, đồng tử co rút lại.

Ngay lập tức vác Cao Hoan lên vai, hai chân dốc toàn lực, tăng tốc độ lên cực hạn, chạy trốn tán loạn.

Cao Hoan đã nhìn thấy rõ đó là thứ gì.

Là dây leo to bằng bắp đùi kia!

Nó bao phủ một khu vực rất rộng, che phủ cả khu rừng rậm này. Ban nãy bọn họ tưởng những thứ mọc trên dây leo là quả to bằng dưa hấu, giờ phút này những “quả kia mở ra đôi mắt xanh biếc, mới phát hiện ra đó là từng cái đầu người.

Những cái đầu người này, có đến hàng trăm hàng ngàn, tất cả đều mọc trên dây leo.

Miệng của chúng há to như cái bát, lộ ra hàm răng sắc nhọn, phát ra đủ loại tiếng cười quái dị, nam nữ già trẻ đều có, bay lượn trong rừng cây phía sau, đuổi theo không bỏ, quả thực là cảnh tượng khủng bố tột cùng.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)