Trở lại lều y tế, tất cả đều bình thường.
Lý Duy Nhất âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đám người Thái Vũ Đồng, Cao Hoan, lão Lưu biết mục đích Lý Duy Nhất tiến vào mộ lâm, vẫn chờ ở bên ngoài, thấy hắn trở về, cho rằng hắn đã đắc thủ, nhao nhao hỏi thăm tình huống.
- Bạch Cốt Tinh kia không phải chuyện đùa, đã có thể đi ra khỏi phần mộ, lấy thực lực của ta bây giờ, thi triển hết thủ đoạn, cũng chỉ có thể ngang tài ngang sức với nàng.
Trên mặt Lý Duy Nhất hiện lên vẻ lo lắng, không thể diệt trừ đối phương, có nghĩa là đối phương có thể tung hoành ngang dọc ở một mức độ nào đó. Nếu nàng thật muốn tập kích đội viên khảo cổ, sẽ rất khó lòng phòng bị.
Huống chi còn có một bóng quỷ cưỡi lạc đà không biết có hồn phi phách tán hay không.
- Ngươi bị thương?
Thái Vũ Đồng nhìn thấy vết máu trên người Lý Duy Nhất.
- Không sao.
Lý Duy Nhất dặn dò:
- Thông báo xuống dưới, về sau mọi người không được đi vào mộ lâm, nghe được tiếng chuông lạc đà, lập tức đeo nút tai. Mặt khác, cẩn thận đề phòng Kỳ San San.
- Nàng làm sao?
Thái Vũ Đồng quan tâm đến an nguy của Kỳ San San.
Lý Duy Nhất trầm tư một lát, không chắc chắn nói:
- Nàng có thể đã bị Bạch Cốt Tinh đoạt xá!
Thần sắc của Thái Vũ Đồng ủ dột, mặc dù đã sớm đoán trước Kỳ San San có thể đã xảy ra chuyện, nhưng kết quả như bây giờ, tựa hồ càng khó có thể tiếp nhận.
- Cũng chưa chắc đã bị đoạt xá, ta cảm thấy trạng thái của nàng rất cổ quái.
Lý Duy Nhất an ủi.
- Duy Nhất ca ca, đại phó tỉnh rồi!
Tần Kha lao ra khỏi lều y tế, mừng rỡ hô từ xa.
Lý Duy Nhất chấn động, các loại sầu lo cùng tạp niệm trong đầu tiêu hết, bước nhanh đi vào lều y tế.
Hai sư huynh đệ cười nói tâm sự.
Triệu Mãnh ngồi dậy, buồn bực nói:
- Hiện tại ta hóa thành cự nhân rồi? Ta xem chiều cao cũng phải ba mét, hai chân sắp to bằng thùng nước!
Lý Duy Nhất nói:
- Nếu ta có biện pháp khác, tuyệt đối sẽ không dễ dàng cho sư huynh uống Giao huyết.
Triệu Mãnh cảm nhận được sự áy náy trong lòng Lý Duy Nhất, vội vàng cười to:
- Ta cảm thấy rất tốt, toàn thân tràn ngập lực lượng, có lẽ có thể tay không bắt hổ. Sư huynh đệ chúng ta tỷ thí một chút, tiểu tử ngươi có dám hay không?
Triệu Mãnh không có lột xác, cũng không có xuất hiện dấu hiệu làn da tiên linh hóa.
Dường như sau khi mỗi người uống máu Kim Ô và máu Hắc Giao, biến hóa cũng không giống nhau.
Thậm chí giống như Lý Duy Nhất, ngoại hình không chút biến hóa.
Lý Duy Nhất hỏi:
- Tỷ thí thì không cần, ta có một chuyện quan trọng muốn hỏi sư huynh. Sư huynh còn nhớ đại sư tỷ Già Nam không?
Trong đầu Triệu Mãnh lập tức hiện ra một thân ảnh tuyệt sắc mà đời này không thể quên được, nói:
- Ngươi đột nhiên nhắc đến đại sư tỷ làm gì?
- Ta nhớ đại sư tỷ đã ở sư môn ba năm, nhưng khi đó ta còn quá nhỏ, rất nhiều thứ không nhớ rõ. Đại sư tỷ rốt cuộc là người ở đâu, vì sao về sau nàng không trở về sư môn nữa, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?
Lý Duy Nhất hỏi.
- Không phải ba năm, là hai năm rưỡi.
Triệu Mãnh nhớ lại:
- Đại sư tỷ và ngươi quan hệ tốt nhất, đáng tiếc, khi đó ngươi còn quá nhỏ, căn bản không nhớ rõ chuyện gì. Nếu ngươi lớn hơn một chút, đại sư tỷ nhất định sẽ là nữ tử mà đời này ngươi không thể quên được, nàng ấy quá xuất sắc, không giống người phàm nên có.
- Đừng hồi tưởng thanh xuân của ngươi nữa, ta hỏi chính sự.
Lý Duy Nhất nói.
Triệu Mãnh nói:
- Ngươi nói cho ta biết trước là chuyện gì đã?
- Ta đôi câu vài lời cũng nói không rõ ràng.
Lý Duy Nhất hỏi chuyện đại sư tỷ, là vì lúc trước Kỳ San San áo đỏ và Quỷ Ảnh trên lạc đà dùng ngôn ngữ giao lưu, giống như ngôn ngữ quê hương của đại sư tỷ lúc trước.
Lúc đó Lý Duy Nhất còn nhỏ, nhưng cũng không phải không nhớ chuyện.
Hắn từng học qua ngôn ngữ đó với đại sư tỷ, cho nên có thể hiểu đại khái cuộc đối thoại của hai người.
Triệu Mãnh nói:
- Sư phụ nói, đại sư tỷ đến từ một bộ tộc thiểu số ở hải ngoại, nàng rời khỏi sư môn thì về nhà. Sau đó ta nhiều lần ra biển, đi qua các quốc gia trên thế giới tìm kiếm, nhưng làm sao cũng không tìm được bộ tộc thần bí kia.
- Ngươi không hỏi sư phụ sao?
Lý Duy Nhất nói.
Triệu Mãnh nói:
- Đã hỏi, sao có thể không hỏi. Nhưng sư phụ khuyên ta bớt tò mò, bảo ta dẹp bỏ ý niệm, còn mắng ta một trận, nói ta là đồ nhà quê trên núi, không xứng với đại sư tỷ. Ta thật oan uổng, ta chỉ muốn gặp lại đại sư tỷ một lần mà thôi, ngươi không muốn sao?
- Ta đương nhiên cũng muốn! Nhưng ta cảm thấy, có lẽ chúng ta sẽ gặp được đại sư tỷ ở thế giới này.
Lý Duy Nhất ý vị thâm trường, trong nháy mắt nghĩ đến rất nhiều thứ.
...
Hai ngày sau.
Lý Duy Nhất đứng ở mũi thuyền, nhìn về phía mặt biển đỏ rực, tâm tình càng ngày càng trầm trọng.
Kỳ San San áo đỏ và Quỷ Ảnh tên là “Ngu Đà Nam, hắn đã nhiều lần tiến vào mộ lâm tìm kiếm, nhưng đều không thu hoạch được gì. Hắn suy đoán, hai tên hung đồ kia đang trốn trong một ngôi mộ nào đó dưỡng thương.
Mộ phần quá nhiều, căn bản không có cách nào đào lên tìm kiếm từng cái một.
Vạn nhất đào ra hung thần thứ ba...
Theo tốc độ di chuyển của chiến hạm thanh đồng, quan tài trên mặt biển càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày đặc, đã sắp tụ lại thành biển quan tài ở phía trước. Một vùng đen nghịt, chắn hết đường đi.
Tốc độ di chuyển của chiến thuyền trở nên chậm chạp chưa từng có, gần như muốn dừng lại.
Quan tài lớn nhỏ đều có, hình dạng và cấu tạo cũng khác biệt.
Cái lớn đạt tới mấy trăm mét, quan tài đen kịt, được chạm khắc hoa văn yêu ma, bị xiềng xích to bằng miệng bát quấn quanh, không biết bên trong chôn cất thi thể gì.