Nguyên Thủy Pháp Tắc

Chương 51: Ác đà linh và hộ đạo thê (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Hai người đang kịch chiến, khó mà dừng tay.

- Leng keng!

Trong mộ lâm, một đám minh vụ đen kịt dày đặc phun trào, cuồn cuộn kéo tới.

Trong sương mù kèm theo tiếng chuông lạc đà vang dội.

Tốc độ cực nhanh.

Chưa đầy một hơi thở, minh vụ đã che khuất bầu trời, âm hàn thấu xương, tầm nhìn bị hạn chế nghiêm trọng.

Lý Duy Nhất và Kỳ San San áo đỏ biến sắc, đều cảm thấy nguy hiểm, đang định thu tay tách ra. Nhưng tiếng chuông lạc đà đã đến bên tai, tiếng vang như sấm.

Trong minh vụ, bóng dáng con lạc đà nửa hư nửa thực hiện ra, cao tới ba bốn mét, trên lưng có một bóng người khô gầy.

Bóng người kia vung một lá cờ quỷ, tạo nên khí lãng lạnh lẽo, đánh bay hai người còn chưa kịp thu tay như lá rụng.

- Bịch! Bịch!

Hai người rơi xuống đất, đều phun ra máu tươi, hiển nhiên đã bị thương đến nội tạng.

Trong nháy mắt, Lý Duy Nhất lật người đứng dậy, một tay cầm kiếm, một tay cầm thiết ấn, bày ra tư thế phòng ngự, tuyệt đối không cho đối phương cơ hội tấn công thêm lần nữa.

Chuông treo trên người lạc đà vô cùng quỷ dị, mỗi lần vang lên, đều khiến hắn xuất hiện vô số cảm xúc tiêu cực, sát niệm không ngừng, phải vận chuyển Ngọc Hư Thổ Nạp Pháp mới có thể chống đỡ.

Cường độ thân thể của Kỳ San San không bằng Lý Duy Nhất, bị thương còn nặng hơn, sắc mặt trắng bệch.

Một lúc lâu sau, nàng mới đứng dậy, nói một loại ngôn ngữ cổ quái:

- Ngư ông đắc lợi.

- Thiền Hải Quan Vụ, đã lâu không gặp, ha ha!

Bóng người trên lưng lạc đà lúc ẩn lúc hiện, tay cầm quỷ kỳ cười lớn.

Trước là Bạch Cốt Tinh, giờ lại đến một quỷ vật hung ác hơn?

Lý Duy Nhất đã từng nghe mấy đội viên khảo cổ nói, trong mộ lâm có người nhìn thấy một đoàn lạc đà đi vào một bia mộ, vốn tưởng bọn họ nói quá. Sau đó hắn cũng nhiều lần mơ hồ nghe thấy tiếng chuông lạc đà, nhưng cho rằng là ảo giác, không để tâm.

Mãi đến lúc này mới nhận ra, tiếng chuông lạc đà này thật sự không thích hợp.

Rất nhiều chuyện xảy ra trên thuyền, có lẽ đều liên quan đến nó.

Lý Duy Nhất nhìn về phía mộ lâm bát ngát, âm thầm lo lắng. Những người được chôn cất trong mộ rốt cuộc là ai, còn bao nhiêu người chưa chết hẳn?

Ánh mắt Kỳ San San áo đỏ lạnh như băng:

- Không ngờ, ngươi lại có một tia tàn hồn lưu lại trong Ác Đà Linh, kéo dài hơi tàn. Chuyện xảy ra trên thuyền, đều do ngươi gây ra đúng không? Dùng Ác Đà Linh mê hoặc tâm trí, tạo ra sát lục, thu thập ác niệm, để cường hóa tàn hồn của mình.

- Ngươi sai rồi! Ác niệm bắt nguồn từ bản thân, liên quan gì đến Đà Linh? Hơn nữa, nếu không thu thập ác niệm, để tàn hồn nhanh chóng ngưng tụ, ta còn không ra khỏi Ác Đà Linh được.

Bóng người gầy gò trên lưng lạc đà ngừng cười, nói tiếp:

- Bảo vật trên cổ hắn, bổn vương nhất định phải có được. Nể tình mọi người từng là cố nhân, hôm nay tha cho ngươi một con đường sống, ngươi có thể đi! Ngươi bị thương rất nặng, đừng tự tìm đường chết.

Kỳ San San áo đỏ đứng thẳng người, cười nói:

- Ngươi đang lừa gạt hài tử ba tuổi sao? Ngươi đánh lén, một chiêu không giết được hai chúng ta. Nếu bây giờ ta đi, mới thật sự là tự tìm đường chết.

- Được, ngươi đã muốn chết, bổn vương thành toàn ngươi.

Con lạc đà lao tới, nhanh như tuấn mã.

Chuông vang lên, bóng người gầy gò vung quỷ kỳ về phía nàng.

Kỳ San San áo đỏ đang bị thương, không dám đỡ, lập tức thi triển thân pháp né tránh.

Kỳ lạ là, quỷ kỳ rõ ràng đang đánh về phía Kỳ San San áo đỏ, nhưng chưa kịp rơi xuống, đã đổi hướng với tốc độ nhanh hơn, thẳng hướng Lý Duy Nhất.

Hắn cực kỳ xảo trá, mục tiêu thực sự từ đầu đến cuối đều là Lý Duy Nhất.

Lý Duy Nhất vẫn luôn cẩn thận đề phòng, thấy quỷ kỳ như cuồng phong đánh tới, lập tức vung kiếm.

Tiếng hừ lạnh khinh thường vang lên từ trên lưng lạc đà.

- Xoẹt!

Không phải va chạm trực diện, Hoàng Long Kiếm giống như một con giao long, quấn quanh quỷ kỳ rồi lướt qua, tạo ra một tia lửa hình cung.

Tất cả lực lượng đều bị hóa giải.

Lý Duy Nhất đã sớm lách sang một bên, chỉ cần có phòng bị, muốn làm hắn bị thương sẽ không dễ dàng như vậy.

- Ngu Đà Nam, người của Tiêu Dao Kinh các ngươi, ngoài cuồng vọng tự đại ra, còn có bản lĩnh gì? Chỉ bằng chút thực lực này, nếu hai chúng ta liên thủ, e rằng một tia tàn hồn của ngươi sẽ hồn phi phách tán ở đây.

Lời này của Kỳ San San áo đỏ, đương nhiên là nói cho Lý Duy Nhất nghe, dùng ngôn ngữ Trái Đất.

So với Bạch Cốt Tinh, hiện tại Lý Duy Nhất càng muốn cho bóng người trên lưng lạc đà kia hồn phi phách tán, trừ tận gốc tai họa, ý niệm vô cùng mãnh liệt.

Bóng người trên lưng lạc đà thẹn quá hóa giận, quỷ kỳ trong tay tuôn ra minh vụ càng thêm nồng đậm, lấy cán cờ làm thương, đâm thẳng vào ngực Lý Duy Nhất.

Lúc này.

Một màn quỷ dị xuất hiện trước mắt mọi người.

- Ào…

Ngụm máu Lý Duy Nhất phun ra lúc trước bốc hơi, biến xung quanh thành một thế giới sương máu màu đỏ nhạt.

Mặt đất từng chút mục nát.

Một bóng hình xinh đẹp mặc áo cưới đỏ, đầu đội khăn voan thêu đồng tiền, đứng trong thế giới sương máu, chắn trước con lạc đà đang lao tới. Nàng giơ tay ngọc lên, từ trên xuống dưới, vung về phía trước.

Điều khiến Lý Duy Nhất tâm thần bất định là, lúc này hắn cũng đang vung kiếm xuống.

Vì sao lại có cảm giác hai người hợp thành một thể?

- Ào!

Con lạc đà nửa hư nửa thực bị chém làm đôi.

Cùng với một tiếng kêu thảm thiết, bóng người gầy gò kia cùng quỷ kỳ trong tay hóa thành một làn minh vụ đen kịt, như thủy triều rút đi, biến mất trong mộ lâm sâu thẳm rộng lớn.

Chỉ nháy mắt, tân nương kia cũng biến mất!

Xuất hiện trong hư không, rồi lại biến mất trong hư không.

- Chuyện gì vậy... Hộ Đạo Thê?

Trong đầu Lý Duy Nhất nảy ra ý nghĩ hoang đường này, vội vàng tìm kiếm Kỳ San San áo đỏ, lại phát hiện nàng đã sớm chạy mất dạng.

Lý Duy Nhất vội vã chạy về lều y tế, lo lắng nàng đi tới đó.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)