Nguyên Thủy Pháp Tắc

Chương 41: Hận ý khó nguôi (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Kỳ San San băng bó xong cho Lý Duy Nhất mới đứng thẳng dậy, vừa đặt kéo xuống vừa nói:

- Ta ăn nàng rồi!

Tần Kha đứng ở sau lưng giật nảy mình.

Bởi vì gần đây, nàng thường nghe các đội viên khoa khảo sát nói thức ăn sắp hết, sau này nói không chừng sẽ xảy ra chuyện người ăn thịt người.

Kỳ San San quay người lại, nhìn Lý Duy Nhất đang ngồi yên lặng nhìn nàng, nói:

- Chỉ biết quan tâm Thái Vũ Đồng, ta sắp ghen rồi đấy! Yên tâm, nàng rất an toàn.

Đương nhiên nàng biết Lý Duy Nhất không phải hỏi bâng quơ.

Hắn đang thăm dò nàng.

Vì vậy nàng trả lời rất nghiêm túc, nói tiếp:

- Các ngươi đúng là chẳng ai tinh ý cả, mấy hôm trước ta đã phát hiện Tạ Thiên Thù và Khổng Phiền thường xuyên qua lại với nhau. Sáng nay, sau khi sương mù tan, các ngươi đều đang nghiên cứu chữ cổ, hai người bọn họ lại lén lút vào nhà bếp.

- Ta không dám đi theo, cũng không chắc bọn họ muốn làm gì, nhưng biết chắc là có chuyện chẳng lành. Để đề phòng, ta đành phải kéo Vũ Đồng đi trốn trước.

- Không có chuyện gì xảy ra là tốt nhất, nếu có chuyện thì cũng có chỗ trốn.

Lý Duy Nhất không thấy bất kỳ sơ hở nào trong ánh mắt và nét mặt của Kỳ San San, nàng trả lời cũng rất kín kẽ, hắn đứng dậy, cười nói:

- Đừng trả lời nghiêm túc như vậy, cứ như đang bị thẩm vấn.

- Không phải ngươi đang thẩm vấn ta sao?

Kỳ San San có vẻ hơi tức giận, đi ra khỏi lều y tế.

Lý Duy Nhất đi theo, muốn xin lỗi, dù sao lúc mới rơi xuống chiến hạm thanh đồng, mạng sống của hắn là do nàng cứu. Trong trận chiến với phòng thí nghiệm 705 vừa rồi, nếu không có nàng ném thánh giá ra trợ giúp, hắn và Hàn Tần ai sống ai chết còn chưa biết.

Đột nhiên Kỳ San San quay người lại, va vào Lý Duy Nhất đang đuổi theo, kêu lên "ai ui" cau mày, vỗ vào ngực hắn một cái nói:

- Đi nhanh như vậy làm gì, đụng đau ta rồi!

- Ta còn có lời muốn nói với ngươi, thương thế của sư huynh ngươi rất nghiêm trọng. Xương tay và xương đầu gối đều bị gãy vụn, mạch máu và thần kinh cũng bị tổn thương nghiêm trọng, lấy điều kiện chữa trị trên thuyền hiện tại... Ngươi phải chuẩn bị tâm lý, cho dù hắn vượt qua, e là cũng chỉ nằm liệt giường cả đời.

Ôn hương mềm mại trong lòng, hơn nữa đối phương còn không muốn rời đi, Lý Duy Nhất lại không có tâm trạng nào, vội vàng trở về lều y tế, điều động luồng khí nóng ở lòng bàn chân phải đến lòng bàn tay, muốn thử đưa vào vết thương của sư huynh.

Nhưng tay vừa ấn lên, lại dừng lại.

Luồng khí nóng chỉ có thể chảy trong ngân mạch màu bạc, trong cơ thể sư huynh không có ngân mạch, một khi đưa vào, rất có thể sẽ gây ra tổn thương lần hai.

Giống như đánh vào người sư huynh một chưởng.

- Sư huynh cũng đã học Ngọc Hư Thổ Nạp Pháp, chỉ cần hắn tỉnh lại, tiếp tục tu luyện theo Thổ Nạp Pháp, có lẽ có thể tự mình tu luyện ra luồng khí nóng huyền diệu kia. Thế nhưng...

- Hai chân sư huynh gãy thành thế này, lòng bàn chân còn có thể sinh ra luồng khí nóng sao?

Lý Duy Nhất cảm thấy ngực buồn bực khó chịu, tựa như có tảng đá ngàn cân đè nặng, trong đầu hiện lên rất nhiều suy nghĩ. Thậm chí bao gồm cả việc cho sư huynh uống máu giao long, biết đâu thương thế có thể khỏi hẳn.

Nhưng nghĩ đến hình dạng quái dị của Tạ Thiên Thù, hắn thật sự không có cách nào giúp sư huynh quyết định.

Lúc này.

Bên ngoài lều y tế, hướng mũi thuyền vọng lại tiếng hát thoang thoảng của một nữ tử.

- Một dòng sông lớn sóng cuộn trào.

Gió lùa hương lúa ngát hai bờ,

Nhà ta ở ngay trên bờ sông,

Nghe quen tiếng gọi của lái đò,

Nhìn quen cánh buồm trắng trên thuyền...

...

Ai đang hát vậy?

Lý Duy Nhất và Kỳ San San đều hoang mang.

Tần Kha chợt nhớ ra điều gì:

- Là Lưu Dĩnh! Trước đó chúng ta đã tìm, nhưng không thấy nàng, đều nghĩ nàng đã trốn vào mộ lâm...

- Không ổn rồi.

Lý Duy Nhất và Kỳ San San một trước một sau, lập tức xông ra khỏi lều y tế.

Lưu Dĩnh quấn một tấm chăn đầy bụi bẩn, ngồi trên lan can mũi thuyền, hai chân buông thõng giữa không trung.

Trên mặt, trên đùi, vai và cánh tay lộ ra ngoài chăn, tất cả đều là vết bầm tím và vết thương.

Trong mắt nàng tràn ngập tuyệt vọng trống rỗng, là nỗi nhớ nhà, cha mẹ, và hồi ức về môi trường pháp trị ổn định trước kia, trên mặt đầy nước mắt, gió biển thổi tung mái tóc dài, khiến tiếng hát nghẹn ngào càng thêm khàn đặc trầm thấp, cuối cùng, gần như đọc ra lời bài hát:

- Khắp nơi... đều có... Ánh nắng hòa bình...

Phía sau vang lên tiếng bước chân vội vã.

Nàng không chút lưu luyến, nhảy xuống.

Lý Duy Nhất tận mắt nhìn thấy nàng nhảy xuống, khoảng cách chỉ còn mười mấy bước chân, nhưng trên lan can đã không còn ai.

Kỳ San San và Tần Kha thở hổn hển đuổi tới.

Tần Kha chạy đến bên lan can, nhưng không dám nhìn xuống, có thể đoán được Lưu Dĩnh chắc chắn đang bị lũ vong hồn dưới biển ăn thịt. Nước mắt nàng không kìm được rơi xuống như mưa.

Kỳ San San bước tới an ủi nàng:

- Đã xảy ra chuyện như vậy, nàng làm sao sống nổi. Không sao đâu, đừng sợ, có Duy Nhất ở đây, trên thuyền tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa, hắn sẽ bảo vệ chúng ta.

Tâm trạng của Lý Duy Nhất nặng nề và phẫn uất, tay cầm trường kiếm, không nói một lời đi về phía khu mộ lâm chìm trong sương mù.

Đi ngang qua Trần Hồng đang hấp hối, hắn không còn muốn để sư huynh tự tay báo thù nữa, một quyền đánh xuống, xuyên thủng ngực đối phương. Sau đó xách lên ném xuống biển, như ném một thứ rác rưởi.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)