Nguyên Thủy Pháp Tắc

Chương 39: Hạ màn (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Sau khi Tạ Thiên Thù dị biến, phòng ngự của thân thể hắn cực mạnh, rất nhanh đã đứng lên.

Nhưng thân thể tê dại, cơ bắp đau nhức.

- Vút!

Lý Duy Nhất không cho hắn thời gian khôi phục, đã nhanh chóng lao tới.

Kiếm quang màu vàng xẹt qua không khí, chém về phía bụng hắn.

Tạ Thiên Thù theo bản năng vung trảo chống đỡ.

- Phập!

Lưỡi kiếm mang theo lực lượng không gì cản nổi, chém đứt móng vuốt đầy vảy của hắn, đồng thời lưu lại một vết thương sâu trên bụng.

Máu tươi không ngừng chảy ra.

- A...

Tạ Thiên Thù run rẩy trong đau đớn, kinh hãi và khó hiểu, hắn vội vàng lùi lại, miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Nỗi đau này còn hơn cả khi cánh tay phải bị chặt đứt, mang theo cảm giác tuyệt vọng.

Hắn rõ ràng đã mạnh như vậy, hóa thân thành yêu ma với sức mạnh vô song, lại vẫn thảm bại.

Rõ ràng trước đó thanh kiếm trong tay Lý Duy Nhất không thể phá vỡ lớp vảy đen trên người hắn.

Tại sao đột nhiên lại sắc bén đến vậy?

Móng vuốt bị chém đứt như cắt đậu hũ.

Hắn vĩnh viễn không biết, Hoàng Long Kiếm được thúc đẩy bởi dòng khí nóng bỏng, là hoàn toàn khác với Hoàng Long Kiếm ở trạng thái bình thường.

Bởi vì cái đầu gồ ghề dị dạng của hắn đã bị Lý Duy Nhất chém bay.

Ầm!

Đầu rơi xuống đất, thi thể ngã rạp.

Ngay lập tức, cả thiên địa như im bặt!

Lý Duy Nhất nhìn máu tươi đặc quánh không ngừng chảy ra từ trong cổ của cái xác không đầu trên mặt đất, rồi nhìn cảnh tượng như đại ngục ở xung quanh, chỉ còn Triệu Mãnh và Trần Hồng bị chặt đứt hai chân nằm đó.

Các đội viên khoa khảo sát còn lại đã sớm bỏ chạy sau khi Tạ Thiên Thù dị biến, trốn ở xa quan sát.

Không biết là sợ hắn hay sợ những xác chết nằm đầy đất.

Cảnh tượng đẫm máu này đối với những người chưa từng trải qua giết chóc mà nói, thật quá khủng khiếp! Tất cả những cơn ác mộng từ nhỏ đến lớn của bọn họ cộng lại cũng không đáng sợ bằng.

Dần dần, sát ý được khơi dậy bởi sự phẫn nộ và căm hận trong lòng Lý Duy Nhất cũng tiêu tan, giống như toàn bộ sức lực bị rút cạn. Hai tay dính đầy máu không ngừng run rẩy, thậm chí hắn còn không cầm chắc được Hoàng Long Kiếm.

Một cảm giác buồn nôn và khó chịu ập đến.

Lần đầu tiên giết người, hơn nữa còn giết nhiều người như vậy.

Cú sốc này với hắn còn lớn hơn khi rơi xuống chiến hạm thanh đồng.

Nhịp tim Lý Duy Nhất đập như trống trận, trong đầu lúc trống rỗng, lúc lại đỏ như máu, hắn ngồi phịch xuống ngực Tạ Thiên Thù. Ánh mắt nhìn thẳng vào cái đầu của Tạ Thiên Thù dưới đất, nhưng đồng tử không hề tập trung.

Kỳ San San đi đến bên cạnh hắn, ngồi xổm xuống, kéo tay áo hắn, nhẹ giọng gọi:

- Duy Nhất, Duy Nhất, đừng làm San San tỷ sợ, ngươi sao vậy...

- Duy Nhất... ta là San San tỷ...

Lý Duy Nhất lấy lại tinh thần, thở ra một hơi dài, sau đó vận chuyển Ngọc Hư Thổ Nạp Pháp, ánh mắt dần có thần sắc, nhìn khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của Kỳ San San:

- Ta không sao, chỉ là nhất thời...

- Đừng nói nữa!

Kỳ San San đưa ngón tay lên, che miệng Lý Duy Nhất, cử chỉ thân mật, dịu dàng an ủi:

- Chúng ta biết, bọn họ chết là đáng đời, ngươi đừng áy náy.

Lý Duy Nhất cảm thấy hành vi của Kỳ San San khác thường, thậm chí có chút vượt quá giới hạn, trước kia nàng không như vậy. Khi đó, nàng gọi hắn và Cao Hoan là “thiên tàn địa khuyết.

Rất nhanh, càng ngày càng nhiều đội viên khoa khảo sát vây quanh, ai nấy đều quan tâm đến sự an toàn của Lý Duy Nhất.

Bọn họ không phải sợ Lý Duy Nhất, mà là sợ Tạ Thiên Thù, cho nên mới trốn xa.

Giết người thì đã sao?

Lý Duy Nhất là vì cứu bọn họ mới liều mình ra tay.

Gặp quốc nạn thì kính trọng anh hùng, gặp nguy hiểm thì cúng bái thần linh.

Lý Duy Nhất đương nhiên không phải thần linh, nhưng hắn là người đã dẫn dắt bọn họ ra khỏi bóng tối khi tuyệt vọng nhất.

Thực sự không quen bị nhiều người vây quanh, tôn kính, kính sợ, nịnh bợ như vậy, Lý Duy Nhất vội vàng đứng dậy, chạy đến xem xét thương thế của sư huynh.

Kỳ San San mặc áo blouse trắng đi theo sát hắn như hình với bóng, mùi hương thoang thoảng.

Như thể đã bám chặt lấy hắn.

Triệu Mãnh đã được đưa vào lều y tế, nằm trên giường, nhưng sớm đau đến ngất đi, mặt mày tái nhợt, hơi thở yếu ớt.

- Sư huynh, sư huynh...

Lý Duy Nhất đưa ngón tay chạm nhẹ vào hai chân sưng vù tím bầm của Triệu Mãnh, vết thương ở đầu gối lộ ra cả xương. Vết thương ở vai cũng không khá hơn, xương bị trật khớp nghiêm trọng, nhìn thấy mà giật mình.

Hắn vội vàng nhìn về phía Kỳ San San, khẩn thiết nói:

- Kỳ y sư, cứu sư huynh của ta.

- Giao nơi này cho ta!

Nghĩ đến điều gì đó, Kỳ San San lại nói:

- Duy Nhất, San San tỷ biết, hiện tại ngươi chỉ quan tâm đến an nguy của sư huynh, nhưng ngươi phải đi thu thập những bảo vật kia trước, đó là thứ ngươi đáng được nhận, đừng để những kẻ vô dụng kia lấy mất. Tránh cho sau này, bọn họ ỷ vào việc có được sức mạnh siêu phàm, trở thành Tạ Thiên Thù thứ hai, Khổng Phiền thứ hai.

Lão Lưu cùng những người thuộc phe cánh của Triệu Mãnh đều gật đầu lia lịa, hiện tại bọn họ hoàn toàn nghe theo Lý Duy Nhất.

Bọn họ cảm thấy Kỳ San San rất lợi hại, luôn biết hiện tại nên làm gì, cũng có thể nhìn thấy những chuyện có thể xảy ra trong tương lai. Điều này đòi hỏi phải cực kỳ lý trí và bình tĩnh!

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)