Nguyên Thủy Pháp Tắc

Chương 133: Thương vương mộ (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Là tiếng xe ngựa, số lượng rất nhiều.

Nơi nguy hiểm như Cửu Lê Tổ Địa, sao lại có nhiều xe ngựa như vậy?

Dưới màn đêm, một đoàn xe dài do tám cây âm kỳ dẫn đường, tiền giấy bay lả tả, đi từ xa đến gần, đi qua con đường cách Lý Duy Nhất khoảng năm mươi bước.

Trên xe ngồi đầy những đồng nam đồng nữ.

Người lái xe đều mặc áo bào màu xám trắng.

Lý Duy Nhất đếm kỹ, số lượng xe ngựa lên tới tám mươi ba chiếc.

Trong chiếc xe cuối cùng, một trung niên vén rèm xe lên, lộ ra thân hình cao lớn, gương mặt uy nghiêm, trầm giọng nói với những người phía trước:

- Nhanh lên một chút, mau chóng rời khỏi Tổ Địa.

Trung niên trông khoảng năm mươi tuổi, bề ngoài có bốn năm phần giống Lê Tùng Lâm, tộc trưởng Thương Lê.

Chờ đến khi đoàn xe đi xa, tiếng động dần biến mất, Lý Duy Nhất mới vén Quỷ Kỳ đang che trên người lên, như có điều suy nghĩ:

- Nhìn trang phục, hình như là người của bộ tộc Thương Lê.

- Những người đi trên con đường tiền giấy này để ra vào Tổ Địa, hẳn là người của bộ tộc Thương Lê.

Linh Vị tiền bối nói.

Lý Duy Nhất nhíu mày nói:

- Thật kỳ lạ, những đứa trẻ này từ đâu đến? Tại sao lại bị đưa ra ngoài?

- Tiếp tục đi, chúng ta sẽ tìm được câu trả lời.

Dường như trong lòng Linh Vị tiền bối đã có đáp án.

Tiếp tục đi về phía Cửu Lê Thần Sơn thêm vài canh giờ, trước mắt Lý Duy Nhất xuất hiện một kết giới màu lam nhạt do Niệm Sư tạo ra.

Kết giới này mọc lên từ mặt đất, nối liền với bầu trời, có những ký tự thần bí ẩn hiện trên đó.

Lý Duy Nhất dùng Cửu Hoàng Phiên quét qua, kết giới trở nên mỏng manh, cảnh tượng bên trong hiện rõ.

Là một cánh đồng lúa được bao phủ trong màn sương mờ ảo, mỗi cây lúa đều cao hơn mười mét, bông lúa trên đỉnh căng tròn, lấp lánh, có thể mơ hồ nhìn thấy những bào thai bên trong.

Chỉ liếc mắt một cái, Lý Duy Nhất lập tức thu hồi Cửu Hoàng Phiên, ngồi phịch xuống đất, tiêu hóa sự chấn động trong lòng.

Loại chấn động này đến từ sâu thẳm trong tâm hồn, giống như một góc khuất nào đó của nhân tính bị tác động.

Con người lại có thể được gieo trồng ra.

Quan tiền bối cũng rơi vào trầm mặc, một lúc lâu sau mới nói:

- Nhân Đạo từ xưa đã bị một vài Yêu Vương và Thệ Linh xem như lương thực để trồng trọt. Thật ra thế giới Nhân tộc vẫn luôn chống lại việc gieo trồng, ngàn năm trước, mấy người chúng ta bao gồm cả Thiền Hải Quan Vụ đều có thái độ như thế.

- Nếu ta chấp chưởng Cửu Lê tộc và bộ tộc Thương Lê, nhất định sẽ bắt kẻ lén trồng lúa ra xử lý theo gia pháp.

Giọng nói trong quan tài đá vang lên rất tức giận.

Lý Duy Nhất cười khổ:

- Nếu toàn bộ Lăng Tiêu Sinh Cảnh đều như thế, Cửu Lê tộc không trồng, thì việc trồng lúa sẽ rơi vào tay các thế lực khác. Một khi nội đấu, thì giới hạn trên của con người sẽ càng ngày càng cao, nhưng giới hạn dưới lại càng ngày càng thấp.

- Sự xuất hiện ồ ạt của những kẻ trồng lúa, tất nhiên sẽ tác động nghiêm trọng đến giá trị quan của người đời. Thế giới này làm sao có thể không loạn?

- Nếu tu vi của ta đủ cường đại, tất nhiên sẽ không để cho loạn thế kéo dài.

Sau đó hắn lại tự giễu cười nói:

- Ha ha, thôi, lấy tu vi hiện tại của ta, ngay cả đặt chân ở thế giới này cũng không làm được, nói gì đến thay đổi thế giới này?

Quan tiền bối nói:

- Duy Nhất, ta cảm thấy ngươi đã sắp tìm được thứ mình muốn rồi!

Lý Duy Nhất đứng dậy, không nhìn ruộng lúa bên kia nữa, vác Thạch Quan lên vai, tay cầm Cửu Hoàng Phiên, tiếp tục đi về phía Cửu Lê Thần Sơn:

- Nhanh chóng trở thành Thần Ẩn Nhân, đột phá Ngũ Hải cảnh, mới là gốc rễ để đặt chân ở thế giới này.

Ba ngày sau.

Lý Duy Nhất đến Thương Vương Mộ.

Thương Vương Mộ cách Cửu Lê Thần Sơn chỉ mười mấy dặm, là một ngọn núi hiểm trở cao ngàn mét, trong núi mây mù bao phủ, khắp nơi đều có thể thấy được bia đá và các bức chạm khắc trên đá.

Trên quảng trường trước lăng mộ, bày đầy các loại quan tài dị giới trân quý.

Sau khi bộ tộc Thương Lê vớt được quan tài, không phải bán tất cả.

Những quan tài trân quý sẽ được đưa đến Thương Vương Mộ cất giữ. Hiện tại, bọn họ không hiểu nên không dám mở ra, nhưng đời sau nhất định sẽ sinh ra nhân tài tuyệt đỉnh có thể hiểu được chúng.

Hai bên đường dẫn đến cửa mộ, có rất nhiều linh thú trấn mộ bằng đá như ngựa đá, khỉ đá, tượng đá... ngoài ra còn có đèn đá, đỉnh đá….

Quan tiền bối hỏi:

- Thức ăn ngươi mang theo còn đủ cho mấy ngày?

- Trước đó Linh Vị tiền bối đã nhắc nhở, ta chuẩn bị rất đầy đủ, nếu tính toán kỹ lưỡng, ăn một tháng cũng không thành vấn đề.

Vừa nói, Lý Duy Nhất vừa lấy ra một miếng thịt khô, bỏ vào miệng.

Quan tiền bối nói:

- Rất tốt, đừng vội vào mộ. Ta dạy ngươi mấy chữ Trùng văn, lấy thiên phú của ngươi, chắc hẳn sẽ nhanh chóng nắm vững.

Trùng văn, cùng với Thú văn, Kinh văn, Chú văn, Đan văn, Khí văn... đều không phải loại văn tự truyền thống, mà là do các Niệm Sư tuyệt đỉnh sáng tạo ra. Không phải dùng tay để viết, mà là dùng niệm lực, điều khiển linh quang hỏa diễm để phác họa và ngưng tụ.

Trùng văn đương nhiên là dùng để thu phục và điều khiển các loại trùng.

Lý Duy Nhất nói:

- Quan sư phụ bảo ta đến lấy, chẳng lẽ là một loại hung trùng nào đó? Hay trong mộ có hung trùng, nhất định phải tu luyện Ngự Trùng Thuật?

Quan tiền bối kể lại:

- Ngàn năm trước, lúc ta còn sống, khi tu vi đạt đến đỉnh phong, đã từng xông vào một Tiên Lạc chi cảnh, có được một ổ trùng. Bên trong có bảy quả trứng trùng, phỏng đoán ít nhất đều là cấp Quân Hầu, được ta cất giữ trong Thương Vương Mộ để ấp, bây giờ tiện nghi cho ngươi rồi!

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)