Nguyên Thủy Pháp Tắc

Chương 126: Long tranh hổ đấu (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Bản thân là con trai trưởng Dương tộc, năm nay mới mười bảy tuổi đã phá bát mạch, có hi vọng xung kích cửu mạch. Cho dù không phá được cửu mạch, nuốt vào Ngũ Hải Đan, cũng có thể lập tức trở thành cường giả Ngũ Hải cảnh, tương lai phong quang biết nhường nào?

Chết ở chỗ này, hắn không cam lòng.

- A...

Cánh tay trái cũng bị bẻ gãy.

Sau khi Dương Vân kêu thảm thiết, vội vàng nói:

- Lý huynh... Ngươi nghe ta nói... Giết ta đối với ngươi không có bất cứ chỗ tốt nào... Chỉ cần không giết ta, ta cái gì cũng có thể làm... A...

Chân phải của hắn bị bẻ gãy.

Dương Vân đau đến đầu đầy mồ hôi, toàn thân run rẩy, hoảng sợ tột độ, đầu óc choáng váng nói năng lộn xộn:

- Ta có tiền... Ta dùng tiền chuộc mạng...

- Bao nhiêu?

Trong bóng tối, Lý Duy Nhất vẫn luôn im lặng đột nhiên hỏi.

Dương Vân chấn động, chiêu này vậy mà có hiệu quả, vội nói:

- Rất nhiều... Ta rất nhiều tiền...

- Nói con số.

Lý Duy Nhất nói.

Dương Vân nói:

- Một trăm... Không, một ngàn vạn Ngân Tệ...

Một ngàn vạn Ngân Tệ, chính là một tỷ Đồng Tệ.

Lý Duy Nhất tuyệt đối không tin hắn có thể lấy ra nhiều tiền như vậy, vì thế cười lạnh.

Dương Vân sợ Lý Duy Nhất không tin, vội nói:

- Ta không có, nhưng tỷ tỷ ta có. Lý huynh... huynh tin ta, từ giờ trở đi ta nợ huynh một ngàn vạn Ngân Tệ. Nếu ta không lấy ra được, ta sẽ dùng... ta sẽ dùng tất cả những thứ có thể thế chấp để trả... Dương Vân ta nói lời giữ lời...

- Được! Ta nhớ kỹ, ngươi nợ ta một ngàn vạn Ngân Tệ và một chiếc xe ngựa.

Lý Duy Nhất nói.

Dương Vân đang cảm thấy Lý Duy Nhất dễ lừa, trong lòng vui mừng, miệng lại phát ra một tiếng kêu thảm thiết, chân trái bị Lý Duy Nhất bẻ gãy.

- Như vậy an toàn hơn nhiều, nếu không ta thật sự có chút lo lắng ngươi sẽ vùng vẫy đứt dây thừng chạy trốn.

Lý Duy Nhất trói tứ chi Dương Vân vào một chiếc thuyền nhỏ, cởi áo dính máu của mình ra, ném lên người hắn. Tiếp đó, rạch cổ tay hắn, để máu chậm rãi chảy vào trong nước sông.

Làm xong những việc này, Lý Duy Nhất mới đẩy thuyền nhỏ ra, thả Dương Vân trôi sông.

Theo dòng nước chảy xiết, thuyền nhỏ nhanh chóng trôi xuống hạ du.

- Người của Dương tộc và Lam Tông, nếu trước khi máu của ngươi chảy hết mà tìm được ngươi, vậy thì chứng tỏ ngươi mạng lớn. Ngày khác, ta sẽ đến Dương tộc thu nợ.

Lý Duy Nhất không để ý đến lời nguyền rủa lẩm bẩm của Dương Vân trên thuyền nhỏ, nhảy xuống nước, bơi về phía bờ bên kia sông.

Có mùi máu của Dương Vân dẫn dụ những kẻ truy sát xuống hạ du, Lý Duy Nhất có đủ thời gian để chạy trốn vào Mãng Sơn, hi vọng có thể chữa lành vết thương trước khi bọn chúng đuổi theo.

Bơi tới bờ bên kia, Lý Duy Nhất lập tức lấy ra một bộ quần áo mới từ trong Ác Đà Linh mặc vào, chạy về phía dãy núi trong màn đêm.

Dãy núi Mãng Sơn trùng điệp, dọc theo biên giới phía tây của Lê Châu, phía nam giáp với Vực Sương Linh và Huyết Hải, kéo dài về phía bắc ngàn dặm đến Chi Châu.

Truyền thuyết, trong dãy núi rộng lớn sâu thẳm này, mỗi ngọn núi đều là một lăng mộ đế vương.

Lăng Thương Vương Mộ chính là một trong số đó.

Chạy trốn suốt đêm, Lý Duy Nhất đã vào sâu trong Mãng Sơn.

Đến khi trời tờ mờ sáng, hắn rốt cuộc không chịu đựng được nữa, thân thể mềm nhũn, ngã xuống lớp lá rụng dày trong rừng, cho dù là thương thế nghiêm trọng hay kiệt sức, đều đã đến cực hạn.

Lúc này, hắn không muốn suy nghĩ gì nữa, chỉ muốn ngủ một giấc, bất kể có thể tỉnh lại hay không.

Mặt trời mọc.

Tia nắng đầu tiên chiếu vào khu rừng, xuyên qua cành lá, chiếu xuống mặt hắn.

Chính là khoảnh khắc này.

Một tia sáng vậy mà xuyên qua thân thể hắn, xuất hiện trong đầu, chiếu sáng bóng tối trong đầu.

Lý Duy Nhất đang nhắm chặt hai mắt nằm trên mặt đất, lẩm bẩm:

- Ngày đêm luân phiên, linh quang thoáng hiện, con đường Linh Thần mở ra. Không ngờ hữu ý trồng hoa hoa không nở, vô tâm cắm liễu liễu xanh um.

- Càng muốn tu luyện, linh quang càng không xuất hiện. Ngược lại là lúc này không muốn tu luyện nhất, linh quang lại xuất hiện.

- Có lẽ vị tiền bối kia nói đúng, trước kia khi tu luyện, trong lòng ta có quá nhiều tạp niệm!

...

Lý Duy Nhất cố gắng chống đỡ thân thể đau đớn mệt mỏi, ngồi dậy, dựa theo phương pháp minh tưởng mà vị tiền bối kia dạy, hấp thu ánh sáng mặt trời tỏa ra... Tạm gọi nó là mặt trời vậy!

Ánh sáng mặt trời không phải từng tia từng tia, mà là từng hạt từng hạt.

Không bao lâu, vô số điểm sáng nhỏ bao phủ thân thể hắn, chui vào chui ra trong cơ thể, hào quang lấp lánh, khiến cho hắn ngồi xếp bằng trong đám lá khô, sinh lực dồi dào, vết thương có thể nhìn thấy bằng mắt thường đang dần lành lại.

Ngày đêm luân phiên, khô héo rồi lại hồi sinh.

Đồng thời, Đạo Tổ Thái Cực Ngư vẫn luôn được đeo trên cổ hắn, vốn không biết cách nào để kích hoạt, sau khi hấp thu những điểm sáng này, lại bắt đầu vận chuyển.

Cảnh tượng xung quanh, bao gồm cả mặt đất dưới thân Lý Duy Nhất, lập tức phát sinh biến hóa long trời lở đất.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)