Nguyên Thủy Pháp Tắc

Chương 119: Lê châu chia bốn (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Là người của Quan Sơn.

Đôi mắt sáng động lòng người của Dương Thanh Khê hiện lên vẻ kinh dị, tiếp theo tầm mắt hoàn toàn dừng lại ở trên người hòa thượng râu quai nón đứng ở ngoài cửa chính.

Hòa thượng này thân cao gần hai mét, khỏe mạnh ngăm đen, mặt tròn như cái đĩa, hai mắt sắc bén như điện, không có bất kỳ tướng từ bi nào.

Có thể thay thế Dương tộc, tiếp xúc cùng các đại thế lực, Dương Thanh Khê vô luận là tu vi hay trí tuệ, thủ đoạn, hiển nhiên đều được thế hệ trước khẳng định. Nàng sao có thể không biết hòa thượng trước mắt này?

Trụ trì Ngũ Táng Miếu, Ngu Chân đại thiền sư.

Nhân vật có danh hiệu cực lớn trên Giáp Tử Sách.

Thân phận này, đích xác đã có tư cách đại biểu cho Quan Sơn.

Điều khiến Dương Thanh Khê cảm thấy không thể tưởng tượng nổi chính là, rõ ràng một tháng trước, bọn họ còn đang tính kế Quan Sơn, giá họa Phật Độ Tặc. Nhưng tối nay, đối phương lại không phải đến hưng sư vấn tội, ngược lại bàn chuyện hợp tác.

Thạch Cửu Trai nói:

- Ý của Thiên Vương là, có Quan Sơn gia nhập, dựa vào lực lượng của bốn nhà chúng ta, cho dù là đánh thẳng, cũng có thể đánh hạ được Lê Châu.

Bốn nhà.

Một là Lam Tông sau lưng Dương Thanh Khê.

Hai là môn đình ngàn vạn Long Môn.

Sau đó chính là Địa Lang Vương Quân và Quan Sơn Phật Độ Tặc.

Trong nháy mắt Dương Thanh Khê hiểu rõ tất cả, hiển nhiên sau khi chuyện giá họa bại lộ, cao tầng của Quan Sơn đã đi Địa Lang Vương Quân hưng sư vấn tội, cuối cùng hai đại thế lực ma đạo hóa can qua thành ngọc lụa, chuẩn bị liên thủ chia Lê Châu.

Đứng ở góc độ của Lam Tông và Dương tộc, đương nhiên không muốn Quan Sơn tham dự vào.

Bởi vì sở dĩ Lam Tông muốn chiếm được Lê Châu, là muốn có một mảnh đất thuộc về mình.

Hiện tại thế lực của Lam Tông phân bố dọc theo Tào Hà, rải rác hai bên bờ sông.

Tuy nói Tào Hà chảy ngang qua Lăng Tiêu Sinh Cảnh từ nam chí bắc, chảy qua bảy châu, các nhánh sông thậm chí còn chảy đến hơn mười châu. Nhưng chuyện nhà mình tự mình biết, dòng sông không phải của Lam Tông bọn họ, các châu có hàng triệu thế lực gia tộc, hàng triệu tông môn lúc nào cũng chèn ép, bọn họ còn phải ở trước mặt môn đình ngàn vạn khổng lồ cúi đầu làm người, như giẫm trên băng mỏng.

Tào Hà là một cây dây leo.

Điều mà Lam Tông cần, là để cho dây leo này có được một mảnh đất có thể cắm rễ, nếu không bọn họ vĩnh viễn đều là lục bình không rễ.

Chỉ có chiếm được Lê Châu, trở thành chủ nhân Lê Châu, Lam Tông mới chân chính có địa bàn của mình.

Cũng chỉ có chiếm cứ một châu trước, tương lai Lam Tông mới có cơ hội, phát triển thành tông môn ngàn vạn, thậm chí là tiến về phương bắc tranh đoạt thiên hạ.

Địa Lang Vương Quân và Long Môn, đều cách Lê Châu một khoảng cách khá xa, thứ bọn họ muốn chẳng qua là tài nguyên và lương thảo để chinh chiến thiên hạ.

Nhưng Quan Sơn lại ở rất gần, bọn họ tham dự vào, làm sao có thể không cần địa bàn? Làm sao có thể không cần mỏ tài nguyên khổng lồ Huyết Hải Dị Giới Quan trời ban kia?

Ánh mắt của Dương Thanh Khê quét qua đám người Thạch Cửu Trai, Ngu Chân đại thiền sư, nói:

- Long thiếu gia, Long Môn các ngươi thấy thế nào?

Đứng ở mũi thuyền, nam tử họ Long trẻ tuổi quý khí nói:

- Hiện tại không còn cách nào khác, chỉ có thể cường công, tiêu diệt Cửu Lê. Càng nhiều thế lực tham gia, chúng ta trả giá tự nhiên cũng sẽ ít đi một chút. Dù sao Long Môn và Địa Lang Vương Quân đang khai chiến với quân đội Lăng Tiêu Cung trên nhiều mặt trận, lực lượng có thể điều động đến Lê Châu thật sự có hạn.

- Ta đề nghị là, nhanh chóng động thủ, phải cướp lấy tài nguyên tu luyện, tiền bạc, lương thực, binh khí, dị thú, đan dược... mà Cửu Lê tích lũy mấy ngàn năm, đưa đến tiền tuyến. Chúng ta không lấy, chẳng lẽ để lại cho Lăng Tiêu Cung sao?

Ngay cả Long Môn cũng ủng hộ Quan Sơn gia nhập, Dương Thanh Khê tự biết việc này đã không còn đường lui, đang suy nghĩ làm sao để tranh thủ càng nhiều lợi ích hơn thì...

Ngoài cửa, trong đám người Quan Sơn, vang lên một tiếng cười lạnh già nua:

- Chư vị đây là coi Cửu Lê Cửu Bộ như chín cái kho lương thực mặc cho các ngươi muốn lấy gì thì lấy sao? Các ngươi quá coi thường nội tình mấy ngàn năm của Cửu Lê tộc rồi!

Tất cả ánh mắt đều nhìn qua, bao gồm cả nam tử họ Long và Thạch Cửu Trai.

Người này hình như không phải người của Quan Sơn!

Quan Sơn dẫn theo người ngoài đến đây.

Thanh âm già nua, phát ra từ một lão giả toàn thân bao bọc trong hắc bào rộng thùng thình. Hắn đứng ở phía sau trụ trì Ngũ Táng Miếu là Ngu Chân đại thiền sư, sóng vai với cư sĩ áo trắng kia, đầu đội mũ trùm, toàn thân được hắc vụ bao phủ, không ai có thể nhìn rõ dung mạo của hắn.

Lão giả đội mũ trùm đen nói tiếp:

- Dương Thần Cảnh trong trận đại chiến Mãng Sơn ở mười bốn năm trước, quả thật là khí thế nuốt trời, liên tiếp đánh bại sáu vị tộc trưởng của Cửu Lê tộc. Nhưng nếu sáu vị tộc trưởng liên thủ, hắn có còn là đối thủ không?

- Hơn nữa, lực lượng mạnh nhất của Cửu Lê tộc chưa bao giờ là những thứ mà các ngươi có thể nhìn thấy trên mặt nổi. Các ngươi đã từng nghe nói về Cửu Lê Ẩn Môn chưa?

Lam Tông đi theo Cửu Lê tộc nhiều năm, tự nhiên có nhận thức sâu sắc về Cửu Lê tộc.

Dương Thanh Khê nói:

- Cửu Lê Ẩn Môn vẫn luôn chỉ là truyền thuyết, chưa từng chân chính xuất hiện. Mười bốn năm trước, trận chiến khốc liệt như vậy, cũng không thấy bọn họ xuất hiện, ta không cho rằng truyền thuyết này là thật.

- Cho dù là thật, chắc cũng chỉ là hư danh, bị phóng đại quá mức. Nếu không tại sao có thể trơ mắt nhìn Cửu Lê tộc suy tàn? Nhìn lợi ích cốt lõi của Cửu Lê tộc bị chia cắt?

Lão giả đội mũ trùm hắc vụ cười khanh khách nói:

- Nếu Lam Tông các ngươi có suy nghĩ như vậy, chắc chắn sẽ phải trả giá đắt vì sự cuồng vọng và tự đại của mình. Ngươi hãy nhìn xem... Trận chiến bên bờ sông mà ngươi cho là trò chơi mèo vờn chuột kia, chẳng khác nào cục diện thiên hạ thu nhỏ, trong nháy mắt đã nghịch chuyển, lại xuất hiện biến hóa quỷ dị mới.

...

Dương Vân quả thực không dám tin vào mắt mình, ba vị võ giả nằm trong top 100, bao gồm cả Thạch Xuyên Vũ đã mở bát tuyền, lại bị một người đang trọng thương, trong nháy mắt đánh bay toàn bộ.

Từ đầu đến cuối hắn đều có tâm lý khinh thường, chưa bao giờ để võ tu thất tuyền vô danh này vào mắt.

Nhưng giờ phút này, khi đối diện với ánh mắt của đối phương, trong lòng Dương Vân lại mất đi cảm giác nắm chắc mọi thứ trong tay, giống như đang bị một con mãnh thú trong rừng rậm nhìn chằm chằm.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)