Nguyên Thủy Pháp Tắc

Chương 114: A di đà phật (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Theo lời Linh Vị tiền bối, hắn không tĩnh tâm, suy nghĩ quá nhiều chuyện, tạp niệm trong lòng rối loạn, cho nên “linh quang vẫn chưa tới.

- Sư huynh, bảo mọi người nhanh chóng thu dọn đồ đạc, trước khi cửa thành đóng, cùng ta vào thành.

Lý Duy Nhất không rõ Trường Lâm Bang hoặc Dương Vân rốt cuộc mua mạng bao nhiêu người, càng không rõ những sát thủ kia có tàn sát kẻ vô tội hay không, hiện tại chỉ có thể dẫn mọi người đến Thương Lê Tộc Học lánh nạn trước.

Nhưng hắn lại lo lắng, trên đường đi sẽ bị phục kích.

Cao thủ như Diêu Chính Thăng, tùy tiện xuất hiện một người, hậu quả cũng cực kỳ nghiêm trọng.

Triệu Tri Chiết nhất định sẽ đi tìm Lê Tùng Lâm hoặc Thương Lê, nếu bộ tộc Thương Lê có thể phái một nhóm cao thủ tới hộ tống, vậy thì an toàn hơn nhiều!

Mọi người tự nhiên ý thức được tình hình nghiêm trọng, lập tức đi thu dọn hành lý.

Thời gian từng khắc trôi qua, hành lý đều được đóng gói đưa lên xe ngựa.

Lý Duy Nhất ngồi trên tường viện, điều động pháp lực trong cơ thể, vận chuyển đến hai mắt, hai tai, mũi, đưa cảm giác đạt tới đỉnh phong. Rất nhanh trong gió, hắn đã ngửi được khí tức của Trường Lâm Bang kỳ chủ Thạch Xuyên Vũ.

Không nhìn thấy, không nghe được, nhưng hắn nhất định ở gần đây.

Một lát sau.

Trên lầu hai của Bão Nguyệt Lâu ở phía đối diện, Lý Duy Nhất thoáng thấy bóng dáng Diêu Chính Thăng vụt qua.

Lại có vài bước chân nhẹ nhàng khác thường, lẫn trong đám người hỗn tạp trên đường.

May mà Triệu Mãnh ngồi trong viện, vẫn có lực chấn nhiếp.

Mãi đến khi mặt trời ngả về tây, Triệu Tri Chuyết mới dẫn một đội kỵ binh áo trắng trở về, là thân vệ của thiếu tộc trưởng Thương Lê, ước chừng hai mươi kỵ. Tu vi của bọn họ không cao, nhưng mang ý nghĩa tượng trưng, không phải ai cũng dám động vào.

Thần sắc của Triệu Tri Chuyết lạnh lùng, lo lắng nói:

- Sau khi vào thành, ta đến Tộc Học một chuyến, nhưng không gặp được ai. Sau đó lại đến tộc phủ, bái kiến thiếu tộc trưởng mới biết, tối qua đã xảy ra một đại sự kinh động toàn bộ cao tầng của Cửu Lê thành, Giáp Thủ đại nhân đã rời khỏi thành từ sớm.

- Sát Nhân Thiếp của Ngũ Táng Miếu được dán vào sáng nay, sau đó nhanh chóng truyền đến các thành Lê Châu, thù lao là một viên Ngũ Hải Đan. Chuyện này hơn phân nửa là do Dương Vân làm, chỉ có tin tức của hắn mới nhanh như vậy.

Lý Duy Nhất nói:

- Không treo thưởng những người khác sao?

Triệu Tri Chuyết lắc đầu:

- Theo ta thấy, so với tổn thất của Trường Lâm Bang, Dương Vân càng để ý đến thái độ của Tứ tiểu thư với ngươi hơn.

Có tin tức xác thực, Lý Duy Nhất âm thầm thở phào nhẹ nhõm:

- Vậy thì tốt, thù lao chỉ là một viên Ngũ Hải Đan. Làm kinh động đến cả vị nữ cư sĩ áo trắng kia, ta còn tưởng Dương tộc ban bố tất sát lệnh. Ngươi nói xem, nữ cư sĩ áo trắng đó có phải là nhân vật lợi hại không?

Triệu Tri Chuyết nghiêm mặt nói:

- Lý huynh đệ, ngươi phải tin tưởng nhãn lực của ta, ta từng đạt đến Ngũ Hải Cảnh đỉnh phong. Có thể khiến ta nhìn lầm, nữ cư sĩ áo trắng đó tuyệt đối không phải người thường.

- Ngươi cũng đừng nghi thần nghi quỷ, trong mắt Dương Vân, ngươi chỉ có tu vi thất tuyền, có thể lấy ra Ngũ Hải Đan treo thưởng, đã là đãi ngộ cực cao rồi.

- Sự xuất hiện của nữ cư sĩ áo trắng kia, hoàn toàn là ngoài ý muốn. Nàng vừa nhìn đã biết không phải người bình thường, lúc thì từ bi, lúc thì lại muốn giết người. Mời nàng ăn bát mì, nàng lại không giết nữa, người này đúng là có chút vấn đề!

Triệu Mãnh nói:

- Vậy chúng ta rốt cuộc có vào thành hay không?

Triệu Tri Chuyết nói:

- Mọi người vẫn nên vào Tộc Học lánh nạn trước đã, bên trấn Táng Tiên xảy ra đại sự, thiếu tộc trưởng cũng phải lập tức chạy tới đó. Giáp Thủ và thiếu tộc trưởng đều không có ở đây, chúng ta ở lại ngoại thành quá nguy hiểm.

- Trấn Táng Tiên xảy ra đại sự gì?

Trong nháy mắt Lý Duy Nhất nghĩ đến rất nhiều chuyện, dù sao một tháng trước hắn gặp phải chuyện kỳ lạ ở đó, vẫn còn nhớ rõ.

Triệu Tri Chuyết lắc đầu, nói thiếu tộc trưởng không nói rõ tình hình.

Lý Duy Nhất đưa mọi người ra khỏi nhà, đột nhiên nắm lấy tay Triệu Tri Chuyết, nghiêm nghị nói:

- Lão Triệu, ta giao tất cả bằng hữu cho ngươi, thay ta chăm sóc bọn họ.

Triệu Tri Chuyết nhíu mày:

- Ngươi không đi cùng chúng ta sao?

Ánh mắt Lý Duy Nhất liếc về phía Bão Nguyệt Lâu và hậu viện, cười nói:

- Ta cảm thấy bọn chúng sẽ không để ta vào thành, nếu đến Tộc Học, bọn chúng làm sao có cơ hội ra tay?

- Duy Nhất, chính ngươi đã nói, hai sư huynh đệ sống chết có nhau.

Triệu Mãnh nói.

Tuy Thái Vũ Đồng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn cùng Triệu Mãnh quay trở lại.

Lý Duy Nhất hạ quyết tâm, nói:

- Ngũ Hải Đan rất hấp dẫn với bọn chúng! Đoạn đường vào thành này, nếu ta đi cùng các ngươi, sẽ không có lợi cho ai cả. Ta sẽ mang đến tai họa cho các ngươi, mà các ngươi cũng sẽ trở thành gánh nặng của ta, khiến ta muốn chạy trốn cũng không được.

- Sư huynh, sư tỷ, đợi ta trở về, đến lúc đó chúng ta sẽ không còn sợ bất cứ kẻ nào nữa.

Lý Duy Nhất nói xong, liền dùng tốc độ nhanh nhất, lắc mình chạy về phía con đường đã được lên kế hoạch từ trước trong đầu, như một tàn ảnh lao về phía Tào Hà.

Gần như chỉ trong nháy mắt, trên vài con phố xung quanh, liền xuất hiện rất nhiều bóng người như tên rời cung đuổi theo.

Có kẻ len lỏi trong đám đông, có kẻ chạy như bay trên mái nhà.

Thậm chí còn có một chiếc xe bằng vàng lấp lánh do hươu kéo, chạy như điên trên đường, chặn giết hắn.

Lý Duy Nhất đã sớm bàn bạc với Quan tiền bối, đợi khi Triệu Tri Chuyết khôi phục tu vi bát tuyền, sẽ đưa Triệu Mãnh, Thái Vũ Đồng cùng những người khác đến Tộc Học Cửu Lê. Chỉ có như vậy, hắn mới có thể yên tâm đi đến Thương Vương Mộ, đi một con đường khác để nhanh chóng trở thành Thần Ẩn Nhân.

Tình huống bất ngờ hôm nay, khiến hắn phải thực hiện tất cả kế hoạch sớm hơn dự định.

Lúc này, ánh tà dương đỏ như máu.

Giờ khắc này, màn đêm và sát khí đang dần dần bao phủ.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)